Đối diện với vô số ánh mắt bất thiện xung quanh, Trương Sĩ Vũ vẫn bình tĩnh trả lời: - Bởi vì minh ước giữa hai nước phải công bằng, không thể dùng võ lực quyết định.
Câu này không chỉ khiến văn võ bách quan của nước Liêu bật cười mà sứ tiết Cao Ly, Tây Hạ cùng Nữ Chân cũng cười lớn.
Tiêu Khoa ung dung nói: - Lão phu chỉ nghe nói thiên hạ do đánh mà có, chưa bao giờ nghe nói do bàn bạc mà có, từ xưa đã thế, thái tổ hoàng đế nước Tống các vị vốn là võ tướng, nhờ võ lực lập quốc, cớ gì giờ lại nói lời này, không phải ngây thơ giả dối sao?
Trương Sĩ Vũ quay sang mỉm cười: - Vân tướng quân cũng từng nói, chân lý nằm trong tầm bắn nỏ tám trâu, biên cương lòng trong nằm tướng sĩ, dã tâm lớn bao nhiêu, biên cương lớn bấy nhiêu. Vì câu nói này mà Vân tướng quân bị quan gia hạ lệnh ở nhà đọc sách, có điều theo lão phu thấy ngài ấy chẳng học được gì từ thiện tâm của quan gia.
- Cho nên nếu các vị đã có chung suy nghĩ, lão phu rất mong các vị và Vân tướng quân bàn luận việc quốc thổ, nhất định có được kết quả hài lòng, nói tới biên cương binh đao, lão phu là giới văn nhân, thực sự không bằng.
Da Luật Hồng Cơ phất tay: - Đi đi, nói với hoàng đế các ngươi, năm sau tuế tệ chia làm ba lần cống nạp, mỗi lần không được kém năm ngoái, đó là ân điển lớn nhất của trẫm rồi.
Người ta đã hạ lệnh đuổi khách, Trương Sĩ Vũ thi lễ lùi ra khỏi lều, nhìn bầu trời u ám, tuyết rơi lác đác. Một viên hoan quan trẻ chừng hai mươi tuổi, mặt mày trắng trẻo thanh tú vội vàng chạy tới, dấu nước mắt còn chưa khô, hỏi vội: - Trương công, chúng ta có chết không?
Trương Sĩ Vũ mỉm cười nói với phó sứ của mình: - Không chết nữa, mai về Đại Tống.
Hoạn quan mừng lắm, nhưng thoáng cái sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm Trương Sĩ Vũ: - Ngài có nói rõ ý của bệ hạ không?
- Không phải ngươi rất sợ à, ta không nói rõ, chúng ta có thể sống, nếu ta nói rõ, chúng ta chết chắc, ngươi lựa chọn thế nào?
Trịnh Bân ngây ra rất lâu, hắn được Thục phi nương nương và thúc thúc Trâu Đồng Minh cố hết sức tranh thủ được chuyến đi sứ này, thúc thúc còn quán triệt tư tưởng, chuyện của quan gia dù mất đầu cũng phải hoàn thành, nghiến răng đáp: - Nói rõ.
Trương Sĩ Vũ vỗ vai Trịnh Bân: - Lão phu vốn xem thường hoạn quan các ngươi, nhưng hôm nay ngươi khiến lão phu phải có cái nhìn khác, lời bệ hạ, lão phu sao dám trái, giờ phải xem Địch soái, Vân soái có kháng cự được nước Liêu tấn công nữa hay không thôi.
Không ai tin Địch Thanh và Vân Tranh cướp đi lễ vật của người Tống, không ai tin Triệu Trinh mất đi khống chế với quân đội, quân Tống lấy đâu ra sự tự tin lớn như thế?
Tiêu Khoa suốt một đêm không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau xuất hiện ở ngoài lều của Trương Sĩ Vũ, mời ông ta đi tản bộ, người khác trong đoàn sứ tiết đã chuẩn bị hành trang rời Liêu Đông.
Hai người đi trong mưa tuyết đầy trời.
- Trương huynh, nước Tống thực sự muốn khai chiến sao, năm mươi năm bình an hai nước cố gắng gìn giữ không dễ dàng tan thành mây khói rồi.
Trương Sĩ Vũ cười: - Chưa chắc, chúng ta vẫn còn đường đàm phán.
- Không được rồi, từ lúc các vị giảm một nửa tuế tệ, hai nước định sẵn phải dựa vào chiến tranh để phân định lại quan hệ, đây là chuyện đã vượt ngoài khống chế của cả hai vị hoàng đế, muộn nhất là sang năm chiến hỏa sẽ lan tràn. Trương huynh, không bằng ở lại Liêu đi, bệ hạ rất tán thưởng sự gan dạ của huynh.
Trương Sĩ Vũ hướng về phía kim trướng chắp tay một cái: - Ngoại thần đa tạ bệ hạ tán thưởng, chỉ là Trương Sĩ Vũ cổ hủ, không phụng sự được hoàng đế ngoại quốc.
Tiêu Khoa thấy thái độ ông ta kiên quyết như thế chỉ thở dài: - Nếu chiến sự nước Tống bất lợi, huynh sẽ bị đẩy ra làm thế mạng đó.
- Đây là tác dụng của thần tử, chúng ta nên có giác ngộ này.
Nói xong phủi tuyết trên người rồi thi lễ cao từ, về đoàn chuẩn bị xuất phát. Tiêu Khoa thấy chuyện không thành cũng về kim trướng báo cáo cho hoàng đế.
Da Luật Hồng Cơ gật gù: - Như vậy mới đúng, ông ta mà đồng ý thì trẫm sẽ coi thường, Triệu Trinh không có bản lĩnh gì, nhưng mua chuộc lòng người thì giỏi lắm, kẻ sẵn sàng chết vì hắn luôn rất nhiều, ài chuyện để đại thần nói văn nước bọt lên mặt, trẫm không làm được, Triệu Trinh làm rồi, nhìn thì hắn hèn nhát nhu nhước, song đó là thủ đoạn rất cao minh đó, cứ nhìn kết quả bao kẻ sẵn sàng hi sinh vì hắn là thấy rõ rồi.
Quỷ nô tướng quân quỳ xuống đợi lệnh: - Bệ hạ, loại người này giữ lại lợi cho Tống thiệt cho Đại Liêu ta, không bằng để lão nô cho người xử quyết trên đường.
- Không được làm thế, nếu cần giết, trẫm hạ lệnh loạn đao băm vằm là đủ, hà tất dùng âm mưu quỷ kế, huống hồ nhi lang Đại Liêu ta cũng tới lúc mài rũa lại móng vuốt rồi, Đại Tống cho chúng ta một cái cớ là vừa vặn.
…
Lão Ngụy và Bột Bột ở trong một căn nhà nhỏ đắp bằng tuyết, xuyên qua lớp băng mỏng làm cửa sổ nhìn đường xá bên ngoài, Da Luật Hồng Cơ hiện giờ hẳn là đã đi bắt cá rồi, bởi vì đại quân cũng đã nhỏ trại di chuyển tới Áp Tử hà.
Nhà tuyết? Mới nghe thì thấy lạnh, nhưng Lão Ngụy nhanh chóng nhận ra cái nhà tuyết này quả là rất tuyệt vời, gió bên ngoài không vào được, bên trong không ngờ ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, mặc áo da dày ngồi một lúc lại còn đổ mồ hôi.
Hắn trải một tấm da sói lên mặt đất, nhàn nhã cùng Bột Bột nhìn bên ngoài, Liêu Đông vào mùa đông cho dù là ngày trời quang, chỉ cần có gió là biến thành thế giới của tuyết trắng, gió đem tuyết lên nửa bầu trời, chưa rơi xuống lại bị trận gió khác cuốn lên, cứ như thế khiến chẳng khác gì lúc có tuyết rơi, huống hồ hôm nay còn có tuyết nhỏ, ngoài mười trượng là chẳng nhìn thấy gì.
Bắt chước theo Bột Bột áp tai lên tấm da sói nghe ngóng, Bột Bột nói vào loại thời tiết này, tai có ích hơn mắt, Lão Ngụy bất tri bất giác ngủ mất, có thằng bé Bột Bột này, hắn vô cùng yên tâm, cả đoàn bất tri bất giác dựa dẫm vào nó.
Đột nhiên Bột Bột lay mạnh Lão Ngụy, Lão Ngụy bật ngay dậy rút đao, mắt đảo bốn xung quanh.
- Có đội xe tới, hai mươi cỗ xe lớn, kỵ binh trên ba mươi.
Nghe Bột Bột nói như thế, Lão Ngụy lập tức xoa xoa khối băng mỏng nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn một màu trắng mù mịt, không nghe thấy gì ngoài tiếng gió thổi: - Có gì đâu?
- Thúc thúc, một lát nữa mới tới, chúng ta nấp cho kỹ, đừng để bọn chúng phát hiện.
Quả nhiên không bao lâu sau có một đội xe ngựa xuất hiện trong tuyết, lờ mờ như những bóng ma, tới gần hơn mới thấy kỵ binh đi đầu toàn thân phủ tuyết, hàng râu dài kết thành băng, nhưng vẫn nhìn quanh rất cảnh giác.
Lão Ngụy dụi mắt, cố nhìn cho rõ người đi đầu, vì quen quá, nhưng làm sao người đó lại xuất hiện ở đây được?
Kỵ binh đã đi qua, nhưng Lão Ngụy bẫn không nghĩ ra, cho nên không dám tùy tiện đi tới, kẻ đó là Hồ Lão Tam, khi tấn công vào động Vật Ác, trảm mã đao trong tay chém chết không dưới ba mươi người, một mình dẫn đội mở đường cho đại quân, sau đó ghi công cấp chín, thăng làm ngu hầu, là số ít rời bỏ huynh đệ, trực tiếp nghe lệnh hoàng đế, ở kinh sư ăn sung mặc sướng lắm, sao lại ở đây?