- Không ra sao cả, ngày tháng còn dài, chàng cật lực thế làm gì? Lục Khinh Doanh thấy bộ dạng uể oải của trượng phu là tức giận, trừng mắt với Cát Thu Yên cũng mỏi mệt không kém:
- Nàng hiểu nhầm rồi, là khuê nữ hành hạ ta đó, chỗ nào đái được là nó đái ướt hết, cuối cùng là nằm trên bụng ta ngủ... Vân Đại ngáp một cái sái quai hàm rồi húp cháo giải thích:
- Có nãi nương mà, mai bất kể thế nào chàng cũng phải lên triều rồi, giải thích với thiếp còn dễ, chàng có thể giải thích với tất cả được không?
- Thì không đi nữa, nàng còn lạ gì, ta không lên triều mới là cống hiến lớn nhất cho triều đình.
Lục Khinh Doanh thở dài: - Dù không lên triều thì chàng cũng nên vào hoàng cung một chuyến mới phải chứ, chiến sự cần chàng đích thân báo cáo, hơn nữa cũng phải xin bệ hạ ban hôn cho tiểu thúc, thiếp lo tiểu thúc và Tần Quốc tiếp xúc như thế lỡ chẳng may có chuyện thì thành trò cười lớn.
- Để xem đã, khi nào tình cảm hai đứa nó sâu đậm một chút thì ta với nàng cùng vào cung, vài chuyện ta cần nhìn cho thấu. Thôi, ta đi ngủ bù đây...
Vân Đại húp hết bát cháo thất thểu đi về phòng ngủ, kệ lão bà gọi cũng không dừng lại, thời tiết này ngủ là nhất.
Tháng mười đã tới, mùa thu qua đi, nghênh đón một mùa đông khắt nghiệt nhưng lại tới một cách hết sức âm thầm. Trong tầm mắt có thể dõi tới, phương nam có cả núi đầy là vàng kéo dài tới ba mươi ngày, mặt đất phủ sương trắng, nước trong như mắt trẻ con. Những người dân dậy sớm làm việc vừa thở ra làn hơi trắng, vừa xoa xoa bàn tay lạnh cóng tới đỏ rực, mọi người đều nói, mùa đông thật sự tới rồi.
Phương bắc thì khác hẳn, cuồng phong liên tiếp, lá trên cây đã rụng sạch, cành cây khẳng khiu còn lác đác vài quả hồng là dấu tích sót lại của mùa thu.
Tiếp đó là từng đàn lạc đà chở than tràn vào cổng Đông Binh, khi đi ngang qua Tuyên Vũ môn, những sinh vật hiền hòa này dùng đôi mắt ưu sầu nhìn cánh cửa mới sơn lại, có lẽ là cảm khái trước thay đổi.
Sau khi rỡ than xuống, đám lạc đã được chủ dẫn tới tụ tập ở hiệu lừa ngựa trong chợ gia súc, chủ hàng nhận lấy túi tiền từ tay chưởng quầy mặc áo da dày cui, đắc ý lắc loảng xoảng, sau đó quát một tiếng, liền có hỏa kế cười hì hì đưa lên một bát rượu nóng.
Trong cơn gió lạnh cắt da, quây quần bên bếp lò uống một bát rượu nóng, xua đi khí lạnh trên người, tán phét vài câu, đợi người ấm áp rồi, nhận lương thực bổ xung, khoác cái áo choàng da cáu bẩn lên, tiếp túc dẫn lạc đà rời thành, trên Biện Hà còn chưa đóng băng có rất nhiều than phải vận chuyển vào thành. Đây là nghề kinh doanh mới, trước kia đều dùng thuyền trực tiếp vận chuyển than vào thành, nhưng tuần thành ngự sử nói, than rơi xuống sông làm bẩn nước sông, đây là nước mọi người lấy để ăn uống sinh hoạt.
Vân gia cho dù tiền nhiều thế lớn, quan tước hiển hách, vị gia chủ nóng tính như lửa có sở thích tao nhã đánh ngự sử, nhưng ở chuyện này chẳng có cách nào, nói thêm một câu sẽ bị bách tính toàn thần nhổ bọt nhấn chim. Cho nên hàng hóa Vân gia chỉ có thể dùng lạc đà vận chuyển vào, dùng xe cũng không được.
Chủ lạc đà hiểu nguyên nhân bên trong là gì, Vân gia đem than đá đốt qua một lần bán với giá của gạo trắng, tiền là căn nguyên, đến bọn ngốc cũng biết thứ than này chỉ cần xúc dưới đất lên là có, trong mắt đám người ghen ăn tức ở kia, Vân gia không phải đào than, mà là đào vàng, không gây khó dễ, trong lòng làm sao cân bằng được.
Bọn chúng không dám đòi hối lộ, vì như thế vị gia chủ có máu điên kia sẽ lấy roi đánh chết, bởi thế quanh nghề bán than này của Vân gia sinh ra nhiều nghề phụ, ví như vận chuyển lạc đà chẳng hạn.
Quan viên sợ ngự sử, ngự sử sợ huân quý, còn huân quý chân chính thì luôn để ý cái nhìn của bách tính về mình.
Chủ lạc đà mới bước ra khỏi cửa hiệu lừa ngựa thì thấy sai dịch phủ Khai Phong gõ chiêng la mở đường, phía sau là một hàng dài xe đẩy, trên xe là một đám người bị kéo đi diễu phố, đếm ra phải tới trăm người.
Toàn là những kẻ mông trần, có cả nữ nhân, vốn rất dưỡng nhãn đấy, nhưng mà mông kẻ nào kẻ nấy bị đánh tím tái, chưa nói hai cái chân bị phế, bánh xe vấp khe đá một cái là bọn chúng kêu như lợn bị chọc tiết, bách tính bất chấp trời lạnh tụ tập bên đường bàn tán sôi nổi, một số người đoán ra nguyên nhân nói thân phận những kẻ đó ra, tức thì tiếng chửi bới rầm trời, bách tính khạc đởm nhổ vào mặt đám người đó.
Một quan viên trẻ mặt trắng không râu cưỡi ngựa đi giữa đoàn, trông lạnh tanh, nhưng ôm ý chỉ trong lòng nói rõ vấn đề, những người bị đánh đòn kia do quan gia đích thân hạ lệnh chấp hành.
Hoạn quan Trịnh Bân cố gắng để khuôn mặt mình trông ôn hòa một chút, lần đầu làm việc này, bất kể thế nào cũng phải có kết cục tốt đẹp.
Quay đầu nhìn đám tù phạm kêu thảm thiết không thôi, chẳng thấy mình nặng tay có gì không ổn, một chính sách nhân nghĩa của quan gia bị bọn chúng biến thành địa ngục nhân gian, hại bệ hạ biết chuyện thiếu chút nữa tức hộc máu, hoàng hậu nương nương phải chạy tới hầu hạ, trước khi đi giao Thục phi toàn quyền xử trí việc này, dặn tuyệt đối không được nhẹ tay.
Đám người này cơ bản không còn cơ hội sống, phủ Khai Phong đã dựa theo danh sách soát nhà rồi.
Nghe thúc thúc Trâu Đồng Minh nói, Trịnh Bân mới biết cơ cấu từ thiện của Đại Tống liên quan cực rộng, bao phủ từ dưỡng lão ấu, y viện, chôn cất, chẩn tai, tế bần, mỗi năm kiếm không ít tiền.
Xuất thân nghèo khổ, Trịnh Bân đương nhiên biết người không nhà sống thê thảm ra sao, nhưng khi hắn dẫn cấm vệ hoàng gia xông vào Dục anh đường, Cô quả viện ở Đông Kinh vẫn không dám tin vào mắt mình, đến đám thị vệ máu lạnh cũng không kìm được nước mắt, tự ý xông tới đánh tên chủ sự vỡ đầu.
Trịnh Bân vốn lo làm thế xảy ra chuyện, khi nhìn thấy trên bàn thờ có xác trẻ con, còn xông tới đá thêm vài phát cho chết luôn.
Câu kết với yêu đạo lấy máu và tim đồng tử làm thuốc, chuyện như thế đủ diệt cả họ.
Trịnh Bân phong tỏa hiện trường, đem chuyện tận mắt nhìn báo lên cho bệ hạ và Thục phi nương nương, thế là bách tính Đông Kinh nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách này, đám người này sau khi bị mang đi diễu phố sẽ đối diện với trừng phạt còn khủng bố hơn nữa, chuyện này do hoàng gia mang thiện tâm mà làm, cho nên thuộc về chuyện riêng của hoàng gia, không cần qua tam ti, không cần xem Tống luật, do nội phủ toàn quyền xử trí, mà quy củ hoàng gia còn tàn khốc hơn cả luật pháp, trừ chết và giam tới chết không có đường thứ ba.
Nghe nói ở chuyện này, đại thần và hoàng đế có cái nhìn khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý chỉ hoàng đế, chẳng những vậy cấm vệ hoàng gia còn chia đường tiến về các châu phủ, tức thì làm quan trường lòng người hoảng loạn.
Lục Khinh Doanh mặt đầy phẫn nộ, nghiến răng nói: - Những kẻ này đáng bị chặt đầu.
- Chặt đầu à, còn nhẹ lắm, nàng có biết đại ích hình không, thôi, ta không nói, tránh cho nàng ăn không ngon, tanh máu lắm. Hôm nay bệ hạ gọi bọn ta tới là để xem xử phạt, đám tướng lĩnh đã lên trận như ta không sao, nhớ hàn lâm học sĩ Lý Thục hôm nọ tới nhà ta uống rượu không, ông ta nôn cả mật xanh mật vàng, một người bị dùng kéo cắt lìa tứ chi không ngừng cầu xin ông ta cứu mình, là tộc huynh của ông ta.
Lục Khinh Doanh giật mình, sau đó phản ứng lại, đấm trượng phu mấy cái: - Khi dễ thiếp hả, chỉ có chém ngang lưng, làm gì có chuyện dùng kéo cắt, thiếp có đọc sử sách.
Vân Tranh cười ha hả, không giải thích, định thừa cơ kéo lão bà vào lòng lưu manh một chút, bị người ta khéo léo tránh mất, chưởng quầy Vân gia sắp vào kinh báo cáo. Vân Tranh một mình ngồi ở đại sảnh uống trà, mắt âm u nhìn bức tranh mãnh hổ hạ sơn.