Đại quân chinh chiến bên ngoài lâu, xa lạ tin tức quê hương trong nước, lúc này có kẻ nói những lời không hài hòa, ảnh hưởng không nhỏ tới quân tâm.
Treo áo choàng lên giá, Vân Tranh ngồi xuống ghế da hổ im lặng nhìn hai hàng tướng sĩ.
Không khí trong soái trướng có chút ngột ngạt.
Hồi lâu Vân Tranh mới lên nói: - Lang Thản, ngoài lúc xuất kích không đủ quả quyết, ngoài ra không có gì đáng chê trách. Khương Triết công thủ thích đáng, vận dụng các loại vũ khí khắc chế địch rất thuần thục...
Hôm nay đánh trận hiệu quả không tốt, mọi người còn nghĩ đại soái sẽ nổi giận lôi đình quát mắng một chập, vừa rồi còn tranh cãi đổ lỗi cho nhau, không ngờ đại soái đánh giá công bằng, làm các tướng thở phào.
- Thế là không đúng!
Giọng Vân Tranh đột nhiên cao lên làm mọi người giật mình.
- Lang Thản sao lại thiếu dũng khí quyết chiến cho được, có phải gan ngươi đã sợ vỡ mất rồi không? Bản soái đang đợi một kết quả xuất sắc của ngươi, nhưng chỉ nhìn thấy cuộc chiến công thành đúng quy củ, không có bất kỳ chỗ nào chê trách.
Lang Thản có chút hổ thẹn cúi đầu, Khương Triết chắp tay nói: - Đó là quân lệnh của mạt tướng, không cho Lang Thản mạo hiểm, tránh quân sĩ thương vong.
Vân Tranh vỗ tay vịn ghế: - Xem ra tìm ra căn nguyên rồi, nói đi, chuyện gì khiến các ngươi mất đi tự tin quyết thắng?
- Trong quân có tin đồn, đại soái chỉ huy bắc phạt xong sẽ giong thuyền ra biển … còn có kẻ nói đại soái sở dĩ chấp nhận ủy khuất tiếp tục bắc phạt vì.. Khương Triết nói tới đó hơi ngập ngừng:
- Có gì nói cả ra đi, ta trả lời từng điều cho các ngươi.
Triệu Phu đánh liều rời hàng: - Còn có kẻ nói đại soái sở dĩ si mê bắc phạt là vì muốn tự lập ở Yến Vân.
- Triệu Phu, ngươi là tên khốn kiếp, sau này đừng nói từng là người Kinh Tây quân. Lời này nói ra không ít tướng sĩ trừng mắt với Triệu Phu, đa phần là tướng lĩnh thuộc hệ Kinh Tây quân chửi mắng hắn, bọn họ không tin vào lời nhảm nhí đó.
Lý Đông Sở thấy đã có người nói ra quan sát vẻ mặt Vân Tranh vẫn bình tĩnh, rời hàng nói: - Bọn họ còn đồn, bắc phạt chỉ vì đại soái mê tước vương, còn chẳng ai có lợi gì, hiện đang cấu kết với Da Luật Ất Tân, nếu đánh bại Da Luật Ất Tân còn bị xử phạt.
Lang Thản quát: - Lời lẽ đó mà các ngươi cũng tin được hay sao?
- Cứ để họ nói. Vân Tranh xua tay: - Hôm nay trong lòng có gì lấn cấn nói hết cả đi.
Chúng tướng nhìn nhau lần lượt rời hàng.
- Chủng Ngạc ở phía sau chúng ta không phải làm hậu viện, mà là để đốc chiến và đề phòng.
- Sau khi bệ hạ ngự long đăng thiên trong triều không muốn đánh nữa, tiểu hoàng đế muốn lui binh...
Trước kia Vân Tranh cầm quân không phải lo chuyện đồn đại, vì bất kể Vũ Thắng quân hay Kinh Tây quân đều là một, giờ thì khác đại quân của y là tập hợp nhiều quân khác nhau, hệ phái khác nhau, thêm vào vị hoàng đế hứa hẹn cho bọn một đống phúc lợi đã chết, trong khi Trần Lâm vốn là người phát ngôn của hoàng đế như cái xác không hồn, ít nhiều khiến lòng quân hỗn loạn.
- Lý Đông Sở, ngươi đi tìm kẻ truyền tin ta cùng Da Luật Ất Tân câu kết, chém đầu thị chúng, kẻ nào tới nói đỡ chém luôn kẻ đó.
- Khương Triết, bắc phạt là trận đánh cuối cùng của ta trên đất liền, sau đó ta ra ngoài biển, ăn bát to, uống chén lớn, tiêu diêu tự tại, ai hứng thú có thể theo ta, nhưng ta không khuyến khích các ngươi đi.
- Triệu Phu, nếu ta ngu xuẩn tự lập ở Yến Vân thì đám khốn kiếp các ngươi mấy người chịu theo ta, không ai có thể dẫn đội quân hỗn tạp tự lập hết, bách tính Yến Vân chưa quy thuận, người Liêu muốn giành lại đất, triều đình phái quân tiễu trừ, lão tử lúc đó tự lập hay tự diệt?
- Còn về vấn đề triều đình không tín nhiệm, các ngươi không thấy có hai vị đại lão trong quân đấy à? Kẻ nào dám níu chân đại quân? Chủng Ngạc đốc quân, hừ, ngươi đi hỏi hắn xem có đủ tư cách đốc quân lão tử không? Chọc giận lão tử, lão tử không đánh Liêu mà quay lại chặt đầu hắn trước. Vân Tranh thong thả giải thích từng vấn đề, cuối cùng là dựng lên một kẻ thù chung: - Xảy ra nhiều vấn đề như thế, chắc chắn là chúng ta mắc mưu địch rồi, khả năng do Da Luật Ất Tân phái gian tế tung tin, các tướng, đi làm rõ nguồn tin đồn, nghiêm trừng không tha.
- Vâng! Câu trả lời của Vân Tranh tuy chưa thể giải quyết hết vấn đề, chư tướng lúc này chỉ có thể đồng thanh lui ra ngoài.
Trong soái trướng không còn người ngoài nữa, mặt Vân Tranh mặt càng thêm âm trầm, chuyện này nếu Trần Lâm còn chỉ huy mật điệp ti thì chỉ có chút manh nha đã bị dập tắt ngay, không có chuyện phát triển tới mức ảnh hưởng tới cả kết quả chiến đấu: - Hầu Tử, Trần Lâm đang làm cái gì? Hầu Tử khom người chạy tới báo cáo: - Lão gia, ông ta hiện suốt ngày ở trong lều uống rượu, rất ít khi ra ngoài, thân binh của ông ta như rắn mất đầu.
Đây là điều trái với quân kỷ, giám quân không thể sống cho qua ngày đoạn tháng như vậy, nếu lão già này bị phế, sẽ xảy ra rất nhiều, nhất là liên hệ với kinh sư, sẽ xảy ra nhiều hệ lụy.
- Đi, chuẩn bị mấy món ngon, tới thăm ông ta một phen.
Thế là Hầu Tử mang tới rất nhiều rượu, thân vệ cũng bê vô số món ngon, với đại quân mà nói, món ăn ngon không phải là cá thịt, mà là rau xanh.
Thảo nguyên vào mùa xuân không tìm thấy nấm, nhưng khi ở thành Hoằng Châu bọn họ tìm được không ít nấm khô, vừa vặn mang ra dùng.
Một món cá trắm kho mỡ màng làm người ta chảy nước dãi, một món gà hầm nấm, thêm vào rau hẹ dại đặc trưng của thảo nguyên, hương thơm ngào ngạt, năm sáu món còn lại xào thêm ít hành tỏi đầy tình thú sơn dã, ngay hoàng cung chắc gì cũng đã có món ngon thế này...
Đi vào lều của Trần Lâm, vốn tưởng rằng sẽ thấy ông già đầu óc bù xù say khướt nằm bép một góc như chó chết, kết quả là Vân Tranh nhầm lớn.
Trần Lâm ăn mặc vô cùng chỉnh tề, hoặc có thể nói vô cùng chính thức, áo đại hồng đỏ rực cổ tròn lộ ra áo trong bằng lụa trắng, giày ống cao đen không dính chút bụi, phối hợp với mái tóc trắng lưa thưa, ít nhiều có mùi vị thanh quý.
Ông ta vẫn không ngừng uống rượu, nhưng nhìn hai tay vẫn vững vàng thì biết là không say.
Vân Tranh ngồi xuống đối diện Trần Lâm, nhìn ngó một lượt: - Mặc trang phục hoạn quan mà có khí chất văn nhân, ông là người đầu tiên đấy.
Trần Lâm có vài phần tự hào: - Đa tạ Đại tướng quân khen ngợi, bộ y phục này lão phu sau này sẽ mặc mãi mãi tới khi nát, bây giờ mang ra thử, tránh đến lúc mặc vào không vừa.
Vân Tranh nhíu mày: - Nói vậy đây là áo thọ của ông?
- Đúng thế, Đại tướng quân thấy sao?
- Áo kiểu đồng phục thì mặc ra cái gì được, ông không thấy quần thần Đại Tống ta lên triều à, một đám béo mặc áo đại hồng đi như cua, đã thế còn ưỡn ngực nghênh ngang cứ nghĩ đó là khí độ. Còn những lão già gày như que củi mặc quan phục nhỏ nhất cũng lùng thùng, chẳng khác gì khỉ mặc áo người.
Trần Lâm nghe vậy nở nụ cười nhẹ hiếm hoi, nhìn Hầu Tử không ngừng bày thức ăn lên bàn, hỏi: - Lão phu nghe nói Đại tướng quân hôm nay tác chiến không thuận lợi, sao còn tâm tình tới thăm hỏi lão già phế nhân này.
- Không có gì, coi như rành rỗi tới chúc mừng ông mặc áo thọ, chuyện vụn vặt trong quân ông không cần để ý nữa, sống cho thoải mái những ngày cuối cùng của mình đi. Vân Tranh rót rượu cho Trần Lâm, nhiệt tình mời ông ta nếm thử món ăn tới từ thảo nguyên: