Vua không giữ bí mật thì mất thần tử, thần tử không giữ bí mật thì mất mạng, chuyện này không giữ bí mật sẽ là đại hại của quốc gia, bí phương thuốc nổ lão thần không biết, Trương Phương Bình không hỏi, có khiển sứ của Mật điệp ti chuyên môn đưa vào kinh, bệ hạ xem xong hãy ghi nhớ trong lòng, sau đó hủy đi.
Lão thần thấy không cần đưa Vân Tranh vào kinh làm đốc tạo thuốc nổ, ở đây Vân Tranh có thể làm được nhiều việc hơn cho Đại Tống, chuyện này bệ hạ phái một tâm phúc đi làm, Vân Tranh nói chẳng phải khó, chỉ cần trung thành, cẩn thẩn là đủ đảm đương trọng trách, không cần tới y, lão thần cho rằng phải lắm.
Thuốc nổ xuất hiện, khiến thiên hạ sẽ không còn thiên hiểm để thủ nữa, một tiếng sấm rền giáng xuống, cả tường thành vững chắc nhất cũng thành tro bụi, lão thần đã tận mắt chứng kiến, uy lực có thể dời non lấp bể, nên tuyệt không thể lọt vào tay người ngoài, thần xin bệ hạ cẩn thận, cẩn thận, cẩn thật hơn nữa.
Thuốc nổ là trọng khí quốc gia, có nó lão thần có lòng tin thu lại được Yến Vân Thập Lục Châu.
Khi cùng Vân Tranh trò chuyện về việc này, lão thần có phần hưng phấn nói công phá Yến đủ phong vương! Vân Tranh trả lời rằng, không nên phong vương thì hơn, một khi phong vương, dã tâm con người sẽ mọc lên như cỏ dại, nhân tâm là thứ không nên thử, thử vài lần, người không muốn tạo phản cũng phải tạo phản, thần tán đồng lắm.
Vân Tranh thông tuệ tuyệt luân, lão thần đã đích thân kiểm tra học vấn của y, xướng tên ở Đông Hoa môn với y không hề khó khăn, học vấn mặc dù chưa đạt tới mức tinh thục, nhưng luôn có suy nghĩ mới mẻ làm người khác mở rộng tầm mắt.
Ở đường toán học, người này đúng như lời đồn, đã có thể sánh vai tiên hiền, ấu đệ trong nhà ở đạo này cũng hơn xa lão thần rồi.
Trung đường Vân gia có treo một bức tranh chữ, là giáo huấn của tổ tiên, viết "Vi thiên địa lập tâm, vi sanh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình!"
Theo như lão thần quan sát, tấm lòng của Vân Tranh với Đại Tống không cần phải nghi ngờ... “
…
Bao Chửng đi rồi, ông ta ở lại Giáp Tử doanh thêm ba ngày, cùng Vân Tranh nói rất nhiều chuyện, cùng y đi xem uy lực của thuốc nổ, sau đó thỏa mãn rời đi, tới thế nào đi thế đó.
Vân Tranh đi tiễn chẳng hề có chút sầu ly biệt nào, ấn tượng của y với ông già này tới từ tương lai xa xăm, dưới tấm biển Quang Minh Chính Đại là khuôn mặt đen với với sẹo trăng lưỡi liềm, ba thanh đao chém hết ân oán nhân gian, nên tới địa ngục thì tới địa ngục, nên lên thần giới thì lên thần giới, mồm gang lưỡi sắt làm thế giới hỗn loạn trở nên tươi sáng rõ ràng.
Gặp rồi mới biết ông già này kỳ thực không giỏi ăn nói, nhưng lại rất biết lắng nghe, truyền thuyết kể rằng trong địa ngục có một con thần thú tên là Đế Thính, nó có thể phân biệt lời thật giả, Vân Tranh tin, năng lực phân biệt thật giả của ông già này không kém Đế Thính.
Bao Chửng không phải là người thích đoạt công của người khác, cho dù Trương Phương Bình có cực lực muốn ông ta mang đầu người Di Lặc giáo về, ông ta chỉ một cái xe ngựa không, hai ống tay rỗng mà đi, không mang theo châu báu thổ sản, chỉ mang theo sách toán học của Vân gia.
Bao Chửng đi rồi, Vân Tranh về nhà ngay tức thì, Lục Khinh Doanh có mang mà y suốt ngày chạy nhông nhông bên ngoài, lòng áy náy vô kể, vì thế vốn định đưa Ngỗi Minh về Đậu Sa trại, cuối cùng sai Chu Đông đi thay, y đứa hứa cho cô công chúa này một cuộc sống bình an thì nhất định phải làm được, Ngỗi Minh chịu nhiều khổ nạn rồi, Vân Tranh không muốn nha đầu ấy cuốn vào âm mưu u ám nữa.
Chuyện Lại Bát để Chu Đồng đi xử lý, Vân Tranh nói, nếu Lại Bát không đáng tín nhiệm thì xử lý, tên khốn này mắt liền tỏa sáng, văn nhân không giết người, nhưng mà họ cực thích hại người, có thể hại người ta sống chẳng bằng chết.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, Vân Tranh quyết định, sau này mình gặp nguy hiểm thì cho Chu Đồng đi đoạn hậu hoặc mở đường, có thể mới thỏa mãn khao khát lập công của hắn.
Trương Phương Bình đang ăn mừng lớn, vì thắng lợi của Lưu Ngọc Thành, ông ta thưởng toàn bộ người trong phủ Thành Đô, thuế má năm nay giảm hai thành, chuyện này quá ngang ngược, miễn giảm thuế má đáng lẽ ra chỉ có duy nhất hoàng đế Đại Tống có quyền, nhưng ông ta lại tiền trảm hậu tấu, không biết là có tâm tư gì.
Tô Tuân là người nhạy cảm, thở dài giải thích cho Vân Tranh: - Trương công định thoát thân rồi, ông ấy giúp bách tính đất Thục vượt qua ngày tháng gian nan nhất, lại vì tằm nông đất Thục mở ra thương đạo mới, diệt trừ thế lực Di Lặc giáo, chưa nói tới thành lập Thiếu niên quân, vang danh thiên hạ.
- Quan viên chỉ lập công mà không phạm sai lầm là không hợp thế đạo, thế nên Trương công mới chọn sai lầm mạo phạm tôn nghiêm của quan gia.
- Ván đã đóng thuyền, bách tính hưởng lợi, quan gia cũng không cách nào thu lại loại mệnh lệnh này, nếu không sẽ khiến dân oán, cho nên dù tức giận, quan gia cũng chỉ có thể điều ông ấy về kinh sư trách mắng, công lao đó đủ giữ cho Trương công an toàn, lỗi lầm đó, càng đảm bảo Trương công bình an vô sự.
Vân Tranh lại hỏi: - Vậy tiên sinh thấy chuyện nhậm chức đô giám Vũ Thắng quân của ta thì thế nào?
Vốn Trương Phương Bình muốn Vân Tranh thay thế Hoàng Trụ nắm giữ Vĩnh Hưng Quân, sau khi Hoàng Trụ chết, Vĩnh Hưng Quân vốn là cấm quân bị giáng xuống làm giáo duyệt sương quân, nhưng lần này Lưu Ngọc Thành dẫn Vĩnh Hưng quân đại phá Di Lặc giáo, chắc chắn sẽ được phục hồi, cái chức của Hoàng Trụ để lại cũng trở thành vị trí béo bở người người tranh đoạt.
Một đám kiêu binh khó quản lý, không bằng đem Vũ Thắng quân đã nát bét giao Vân Tranh, như thế cũng giảm bớt sự chú ý của đám quan viên trên triều.
Tô Tuân gật đầu: - Sẽ sớm được triều đình phê chuẩn thôi, trong mắt triều đình sương quân chỉ là gánh nặng, như thế lực cản sẽ ít hơn rất nhiều. Nhưng tướng chủ đừng thất vọng, có câu muốn lập phải phá, muốn một đội quân mạnh mẽ, phải bắt đầu từ thứ đã nát hẳn, như thế mới thoát thai hoán cốt được.
Vị tiên sinh này chẳng hợp làm quan, nhưng trí tuệ và kiến thức thì không thể xem thường, cực kỳ hợp với vị trí mưu sĩ, có ông ấy ở lại quân doanh, Vân Tranh yên tâm rồi.
An bài xong chuyện ở quân doanh, Vân Tranh dẫn Hàm Ngưu và Hầu Tử về nhà.
Chưa về tới nhà đã nhìn thấy Tiểu Trùng thập thò ở bên rừng đào, Hầu Tử cưỡi ngựa đi trên cùng khi qua chỗ rẽ, thành lình xông ra, dùng cánh tay kẹp Tiểu Trùng xách lên, làm Tiểu Trùng sợ hãi khua khoáng trên không la hét, khi quay đầu lại phát hiện ra là Hầu Tử, liền vung tay cào...
Khi Vân Tranh và Hàm Ngưu cười hô hố tới gần thì Hầu Tử đã bị cào cho mặt mày xước xát, tóc tai bù xù, đang rối rít xin lỗi Tiểu Trùng, còn Tiểu Trùng thì thở phì phì tay chống hông chửi mắng, Hầu Tử phải lấy một con dao nhỏ tinh xảo ra tặng mới nguôi được lửa giận.
Tiểu Trùng cười tươi như hoa chỉ vào rừng đào: - Cô gia, tiểu thư ở bên trong đó đấy. Nói xong chạy ù đi như một làn gió, đoán chừng khoe cái dao với đám nha hoàn khác rồi.
Vân Tranh xuống ngựa đưa dây cương cho Hàm Ngưu, tặng Hầu Tử một cú đá: - Tiểu Trùng còn nhỏ, ngươi có ý đồ bất lương gì đấy?
Hầu Tử xoa mông, ngượng ngịu: - Thiếu gia, Tiểu Trùng không nhỏ nữa đâu, mười hai rồi còn gì, hai năm nữa là gả đi được rồi... Chỉ cần thiếu gia không nạp vào phòng, hắc hắc...
Vân Tranh vỗ trán: - Làm gia chủ như ta đúng là cực phẩm, nha hoàn trong khuê phòng chủ mẫu mà cũng có kẻ dám nhòm ngó, có điều ngươi thong thả mà bồi dưỡng tình cảm đi, nữ tử như Tiểu Trùng, thiếu gia ngươi không tiêu thụ nổi đâu, phu nhân ngươi chiều hư Tiểu Trùng rồi, cưới về nó ngồi lên đầu thì đừng trách ta không nói trước.
Hầu Tử xun xoe nịnh bợ: - Hì hì, tiểu nhân biết thế, ngay cả Lam Lam tiểu thư mà thiếu gia còn không thu nạp thì nói gì...
Chưa nói hết đã bị Hàm Ngưu đã cho một cái nữa, Hầu Tử đang tính nổi điên thì Hàm Ngưu xách tai nói nhỏ: - Ngươi bị ngu à, tự nhiên nói tới Lam Lam tiểu thư làm gì? Thường ngày thông minh lắm cơ mà.
Hầu Tử cẩn thận nhìn thiếu gia một cái rồi im mồm.