Lão Cẩu ngáy như sấm, Trương Đại Ngưu nghiến răng, còn về phần ai vừa đánh rắm thì Trần Thụ không muốn truy cứu, dù sao âm thanh quái gì cũng có, mười mấy người chui vào cùng một cái nhà băng, không đòi hỏi được.
Đêm khuya vắng lặng một mình ngắm trăng luôn suy nghĩ nhiều, như nghĩ lão bà cách đó vạn dặm có làm trò mèo mỡ với người ta không, đây đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Ban ngày ngủ nhiều rồi, giờ chẳng buồn ngủ chút nào nữa, vì tránh suy nghĩ linh tinh, Trần Thụ lấy đầu đập vào chum, phát ra tiếng oong oong.
Nhưng đập vài cái thôi mà sao cái tiếng động kia cứ vang lên mãi, Trần Thụ ngẩn một lúc sau đó xông ra ngoài chum hô lớn: - Địch tập kích!
Trần Thụ lao ra khỏi nhà băng, dùng hết sức lực gõ chiêng đồng "cheng cheng cheng!", tiếng chiêng đồng như có thể làm hồn vía người ta chấn văng khỏi cơ thế, vô số quân Tống chạy ra ngoài tìm dáo dác tìm kiếm kẻ địch, nhưng có thấy gì đâu.
- Địch ở phía dưới.
Lời còn chưa dứt thì cả một mảng đất sụp xuống, trường mâu từ dưới đất đâm lên, xuyên bụng quân Tống còn đang hoang mang.
Trần Thụ lăn tròn liên tiếp, né được bốn mũi trường mâu một cách ngặt nghèo, rút đao đâm xiên xuống, máu tươi phọt ra, hắn dùng hai tay kéo kẻ địch lên, chỉ thấy một tên quân Liêu mình trần, đầu bọc vài trắng.
Quân Tống chưa có phản ứng hữu hiệu nào thì "Rầm!" Một tiếng, khoảnh đất giữa bức tường băng thứ nhất và thứ hai đã đổ xuống, người Liêu la hét ào ào xông về phía ánh đuốc sáng nhất.
Cùng lúc đó bốn cổng thành Tây Kinh mở rộng, kỵ binh xuất hiện, một dặm với kỵ binh mà nói chỉ trong chớp mắt.
- Nỏ tám trâu chuẩn bị, bắn!
- Nỏ pháo chuẩn bị, cho ba quả tạc đạn, bắn!
- Đội dự bị, tiến lên phía trước!
- Thương thủ dàn hàng!
Cùng với sự xuất hiện của các ngu hầu và đội quan, quân doanh vừa xuất hiện hỗn loạn liền trở nên trật tự chỉnh tề, thương thủ tạo thành hàng bao quanh miệng hố, hai đội quân tốt men theo đường hầm bị sập ném tạc đạn xuống, năm không cho quân Liêu xông lên phối hợp với kỵ binh.
Vân Tranh được Hầu Tử và thân binh giúp đỡ mặc khải giáp trong thời gian ngắn nhất, khi y rời đại trướng phát hiện sau tường băng thứ nhất ánh lửa sáng rực, tiếng chém giết không ngừng bên tai.
Mặt đất rung chuyển, băng trên nhà băng rơi xuống rào rào, kỵ binh quân Liêu dẫm lên ánh trăng trong, tràn tới như thủy triều.
Té ra Tiêu Đả Hổ chưa cam lòng nhận thất bại, còn mưu đồ xoay chuyển tình thế, không hổ danh Bắc Viện đại vương.
Mặc kệ đám kỵ binh ầm ĩ, Vân Tranh lệnh cho Hàm Ngưu: - Dẫn đao thủ đi giết hết quân Liêu lẻn vào doanh.
Hàm Ngưu gầm to một tiếng, dẫn bộ tốt hùng hổ chạy đi, trường đao gài bên hông lấp loáng, kẻ địch gặp phải hắn trên chiến trường dứt khoát là ác mộng.
Trần Lâm áo sống xộc xệch chạy tới, nhìn cục diện hỗn loạn, nói: - Đại tướng quân, người của ta chưa về.
Vân Tranh cười nhẹ: - Đường hầm chúng ta đào đã bị Tiêu Đả Hổ phát hiện, hắn dùng đường hầm của chúng ta mở rộng sang hai bên tập kích.
- Tình hình ra sao?
- Không quá tệ, có người phát hiện ra tung tích bọn chúng trước khi bị tập kích nên không quá bất ngờ, giở chỉ cần giết hết đám người lẻn vào thì cuộc chiến sẽ quay trở lại như ngày hôm qua.
Vân Tranh vừa trả lời Trần Lâm vừa lệnh Hầu Tử: - Dựng cờ của ta lên, thêm đèn ở nơi này.
Trần Lâm kinh hãi: - Mục tiêu của bọn chúng chính là ngài đó.
Vân Tranh ra lệnh xong là đi ngay không thèm giải thích, còn Hầu Tử đã bắt đầu dựng cờ hắc hổ, cùng lúc đó một xâu đèn bão treo lên thanh ngang, từng đội quân theo hiệu lệnh vào vị trí.
Trần Lâm bước thấp bước cao theo Vân Tranh tới một ngọn đồi cao, cười: - Thì ra Đại tướng quân định dụng cờ của mình làm bẫy.
- Đáng lẽ lúc này ông phải ở hậu quân theo dõi đăng hiệu của ta hành động.
Trần Lâm xấu hổ chắp tay một cái dẫn thân vệ nhanh chóng về hậu doanh, chuyện hai chủ soái không thể ở cùng một nơi đã được Vân Tranh nói nhiều rồi, khi trên chiến trận y rất khó tính.
Cuộc chiến diễn ra hết sức đột nhiên, hết sức mãnh liệt, quân Tống vừa mơ màng tỉnh ngủ, người đang mềm nhũn đối diện quân Liêu hung hãn, bị đánh lui liên tục.
Trường đao Hi Lạp Mộc Luân đâm thấu bụng một tên quân Tống, xoay đao một phát rút lại, kéo theo cả đống nội tạng, thắng lợi không làm hắn thêm tự tin mà chỉ càng sợ hãi. Trước kia ở Dã Hổ khẩu mình may mắn sống sốt, nhưng Thế Lý Một Lý chết rồi, hắn vẫn không sao quên được cảnh tượng thúc thúc mình trong khoảnh khắc giết địch bị đập nát đầu.
Chỉ là đột kích trong đêm phải lựa chọn những võ sĩ dũng mãnh nhất, hắn không hiểu vì sao lại chọn mình.
Ánh sáng loáng lên trước mắt, Hi Lạp Mộc Luân giơ thuẫn lên đỡ, một tiếng nổ lớn, sau đó chân đau buốt, hẳn là mảnh vụn trong tạc đạn bắn vào chân mình.
Hi Lạp Mộc Luân rống lên bi phẫn, chân bị thương tức là không thể bỏ chạy như ở đại chiến Dã Hổ khẩu nữa, sau lưng bị đẩy một cái, quay đầu nhìn tướng chủ đang rống lên với mình, nhưng tai hắn ù ù, không nghe thấy gì, đang định hỏi lại thì một mũi tên từ đâu bay tới xuyên họng tướng chủ, thế là cái miệng kia không phát ra được âm thanh nào, chỉ có máu.
Tên bay vù vù, Hi Lạp Mộc Luân lao ngay tới lỗ hổng, dân dẫm phải vũng máu trượt đi, người thuận theo lỗ hổng lăn xuống.
Không đợi hắn kịp hoàn hồn, hai cái vó ngựa lớn lướt qua trán, cái thuẫn tròn cứu hắn lần nữa, vó ngựa đá hắn bay đi xa.
Chiến mã vừa mới mới chạy hai bước thì một mũi tên xuyên thấu ngực, khuỵu xuống, mang theo kỵ binh ngã nhào.
Chiến trường như vậy đó, người qua người lại, phút trước mới là thợ săn, lát sau đã thành con mồi.
Hoa mày chóng mặt vì cú ngã, mọi âm thanh ù ù bên tai, Hi Lạp Mộc Luân bị lá cờ tam giác rơi xuống phủ lên mặt, lá cờ này đại biểu cho năm trăm kỵ binh.
Hi Lạp Mộc Luân không dám đứng dậy nữa, cố gắng rụt người lại sau cái thuẫn tròn, tay trái cho vào túi ở thắt lưng lấy ra một cái răng sói, nắm trong tay cầu khẩn thiên thần phù hộ, cuộc chiến ngoài kia không liên quan tới hắn.
Cuộc chiến ở trước tường băng diễn ra hết sức quyết liệt, kỵ binh từ sau khói đen không ngừng xông ra, tràn về phía tường băng như thủy triều.
Chiến mã liên tục xô vào tường băng tan xác, tường băng cũng nứt ra, băng tuyết vỡ vụn, đằng sau tường băng tên, đạn bắn ra, một tiếng nổ lớn xuất hiện, lửa chảy bừng bừng ở lỗ hổng, kỵ binh người Liêu vẫn xông qua, cả người lẫn ngựa chày phừng phừng vung đao chém muốn chết chung với quân Tống.
Hi Lạp Mộc Luân thấy chỗ mình không an toàn nữa, gian nan trườn về phía trước, không vận động một chút, thân thể đã lạnh cóng, khó khăn lắm mới bò lên được ngọn đồi đất, hắn như con hạn thát ra sức dùng tay đào lớp đất xốp chui vào trong.
Đằng sau kỵ binh là lượng lớn bộ binh, dùng thuẫn bài bảo hộ thân thể, trộn lẫn với kỵ binh nhanh chóng tiến tới tường băng.
Giọng Lang Thản đã khàn đặc, đăng hiệu trong thay thân binh liên tục thay đổi, quân Liêu đã tràn ngập ngoài tường băng rồi.
Nỏ tiễn từng đợt từng đợt bay lên không rồi rơi xuống, nỏ tám trâu vừa phá được một khoảng trống đã nhanh chóng bị lấp đầy, quân Tống lúc này chỉ biết máy móc lắp tên, sau đó lại hướng về phía trước bắn ra.
Khói đen cuồn cuồn che đi mặt trăng, tựa hồ mặt trăng cũng không đành lòng nhìn thảm cảnh phía dưới, vội vàng lặn sau núi.
Mặt đất tối om.
Vân Tranh nhìn quân Liêu cuối cùng xông về lều soái của mình đã ngã gục trước nỏ tiễn bao vậy, bảo Hầu Tử: - Ra lệnh toàn quân rời tường băng thứ nhất, lùi về sau tường băng thứ hai.
Tô Tuân nhìn Hầu Tử đi truyền lệnh, không nhịn được hỏi: - Đại soái, bức tường băng thứ nhất chưa thất thủ mà.
- Nhưng cũng đã bị phá thủng nhiều nơi rồi, quân địch đã lao vào giáp lá cà, chiến đấu trong đêm tối tổn thất rất lớn, không cẩn thiết phải làm như vậy, chúng ta sẽ dùng tường băng tiêu hao hết chiến ý của bọn chúng, chúng sẽ tuyệt vọng nhanh thôi.
- Huống hồ tường băng thứ nhất vẫn nằm trong tầm bắn của nỏ tám trâu, quân Liêu chiếm được tường băng cũng chẳng làm gì được, càng không thể tiến lên.
Tô Tuân chưa hết lo: - Nhưng chúng ta lui về, vòng vây sẽ mở rộng, càng thuận tiện cho người Liêu triển khai binh lực, nếu tối mai chúng tiếp tục tấn công, chẳng lẽ chúng ta tiếp tục rút lui.
- Không đâu, địa bàn mất vào ban đêm, đến sáng chúng ta sẽ giành lại.