- Nhưng không duy trì được lâu đâu, dù sao thể lực họ có giới hạn, mà Tây Hạ không phải không có lão binh, thêm một tuần hương nữa thể lực họ tiêu hao hết là tới lúc người Tây Hạ thẳng tay đồ sát rồi, nếu không có gì xoay chuyển để thế trận tới mức đó thì thần tiên cũng không cứu được nữa.
Bành Cửu và Lương Tiếp cứ nhấp nha nhấp nhổm, không sao đứng yên một chỗ được, dù mắt vẫn nhìn chiến trường không chớp, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới đời này có thể chứng kiến một cảnh như thế, một năm trước mình còn là thứ giá áo túi cơm, ăn không ngồi rồi, bây giờ đã tác chiến vô số, diệt không ít đạo phỉ, còn tới nơi mà quân Tống chưa từng đặt chân lên, sắp tới còn tới hang hùm Tây Hạ, mà theo như tướng chủ nói, đi một vòng xem kiếm chác được gì hay không?
Dám kiếm chác từ người Tây Hạ, e rằng cả Đại Tống có mỗi vị tướng chủ trẻ này.
Phía Tây Hạ vang lên tiếng trống nhỏ, trung quân đang từ từ lui về phía sau dừng lại, sau đó tiến về phía trước, Vân Tranh nhìn rất rõ ràng, người Tây Hạ muốn tấn công quy mô lớn rồi.
Chợt trên mặt đất màu trắng xuất hiện vài chấm đen, rồi chấm đen thành đường màu đen đậm, khi thần tí nỏ tạo thành đám mây chụm xuống phương trận, Vân Tranh mới hiểu mình học lỏm được kiến thức chiến trận từ Quỷ Chương chưa là cái gì. Té ra người Thanh Đường sớm biết sự tồn tại của thần tí nỏ, bọn họ đào từng cái hố dài, để cung tiễn thủ nấp dưới đó, phủ đất lên, khi bộ tốt lẫn kỵ binh tác chiến đều không hành động, thậm chí khi kỵ binh bị áp đảo cũng không hành động, tới khi quyết thắng bại mới đột nhiên ra tay, ba lượt tên liên tiếp bắn vào phương trận thần tí nỏ đã dâng cao, tức thì chỗ đó thành mảng đất chết, thần tí nỏ thủ không có thuẫn bài bảo vệ, hơn nữa vì chặn đường chi viện của người Thanh Đường, bọn họ đã tới quá gần.
Tên của người Thanh Đường như châu chấu bay khắp chiến trường, chẳng bao lâu người Tây Hạ đã không chiếm được ưu thế nhân số nữa, mà viện binh người Thanh Đường đã tới.
Vân Tranh đưa hai tay lên miệng, vừa chà vừa thổi hơi, nãy giờ xem quá nhập tâm, quên mất giá rét, hai tay đặt lên đá lạnh hồi lâu không còn tri giác.
Tiếng chiêng chói tai, đại đội Tây Hạ từ từ tiến lên, liếp tiếp phóng tên, tiếp ứng kỵ binh bên trên lui về, kỵ binh Thanh Đường không ngừng lượn ngoài tầm tên bắn, muốn tìm chỗ đột phá, nhưng người Tây Hạ không cho cơ hội này, giữ vững thế trận từ từ lui về doanh trại.
Vậy là người Thanh Đường thắng rồi, tuy không đánh bại được người Tây Hạ, cũng chưa biết bên nào thiệt hại nhiều hơn, nhưng khiến đối phương phải lui binh đúng là thắng rồi, bọn họ đang phóng ngựa chạy vòng tròn chiến trường, đó là nghi thức ăn mừng của người chiến thắng.
- Thần tí nỏ của người Tây Hạ đáng sợ thật, uy lực lớn, tầm bắn xa, Hàn Lâm, ông kiếm cho ta một cái được không, Giáp Tử doanh ta sức chiến đấu thấp, nếu có thứ này sẽ tăng cường chiến lực lên rất nhiều. Chỉ cần có một cái mẫu, ta có thể làm ra trăm cái, thậm chí cải tiến nó thành ác mộng của kỵ binh.
Lãng Lý Cách lắc đầu: - Nguyên tắc sử dụng thần tí nỏ là không được để rơi vào tay địch, nỏ thủ khi thấy tình hình vô vọng, trước khi chết sẽ hủy nỏ, vừa rồi nỏ thủ người Tây Hạ tổn thất thảm trọng, nhưng kỵ binh lúc lui về chắc chắn đã phá hủy hết rồi.
- Ta không cần hoàn chỉnh, lấy về cho ta vài cái bị hỏng cũng được, dù thiếu vài cơ quan, ta nghĩ vẫn có thể phục hồi như cũ.
Hàn Lâm xoay người định đi, Tôn thất chỉ ngăn lại: - Không cần mạo hiểm lúc này, chúng ta tới Tây Hạ thì ắt phải qua Khách La Xuyên, đợi hai quân rời đi hẵng tới, lúc này chút gió lay cỏ động trên chiến trường, thậm chí vị trí thi thể khác thường cũng bị thám báo phát hiện, đừng hoài nghi, Lãng Lý Cách có bản lĩnh này.
Thế là cuộc chiến chuẩn bị ba tháng đánh thực sự đúng một buổi sáng, đến hoàng hôn ở đường chân trời có khói đen ngùn ngụt, doanh trạnh hùng vĩ của người Tây Hạ cháy sáng cả nửa tầng trời, Một Tàng Ngoa Bàng đã bỏ trại rút lui. Tôn thất chỉ và Lãng Lý Cách chửi bới om xòm, mắng Một Tàng Ngoa Bàng hèn nhát, chút tổn thất đó đã là cái gì, phía Tây Hạ cũng tổn thất không ít.
Vân Tranh nhíu mày, nếu y đoán không sai thì Một Tàng Ngoa Bàng tới đây không phải để chiến thắng mà là để chiến bại, Lý Nguyên Hạo thua Giác Tư La, nếu như hắn giành chiến thắng trở về thì tình cảnh sẽ càng tồi tệ hơn, hắn đã bị Lý Nguyên Hạo nghi kỵ, bây giờ thêm tội công cao hơn chủ càng khó sống, cho nên đây là trận chiến với mục đích chính trị chứ không phải mục đích quân sự.
Cái gì dính chính trị vào cũng biến chất vô vị, không còn trò hay để xem nữa, vậy là cả hai đều vui vẻ thu quân, chỉ có khán giả xem chưa thỏa mãn là bực bội.
Đại quân của Giác Tư La chỉ lùi về thủ sau Hoàng Hà chứ chưa về thành Mạc Xuyên, cho nên Vân Tranh không động đậy được, chiến trường vẫn trong phạm vi kiểm soát của ông ta, nếu mò qua đó thu nhặt phế liệu thì chưa cần đi gặp Lý Nguyên Hạo đã mất mạng rồi, người Thanh Đường tuy là đồng minh của Đại Tống, nhưng cũng rất kiêng dè Đại Tống, cho dù Vân Tranh nỗ lực thân cận thế nào, tối đa kiếm được vài con ngựa, nếu có hành động khác rất nguy hiểm.
Thế nên quay trở về khe núi khuất gió, Vân Tranh bắt đầu thực sự hưởng thụ cuộc sống, hoang sơn dã lĩnh khắp nơi là chim chóc muông thú, cái khe núi này càng náo nhiệt phi phàm.
Thỏ rất nhiều, rất ngu, bắt cũng dễ, có điều Vân Tranh không thích ăn thịt thỏ, cái thứ này thịt không có vị đặc trưng riêng, mùi lại nặng, hầm với gà thì thành thịt gà, nấu với lợn ra thịt lợn, Vân Tranh không đụng vào.
Muốn ăn thịt gà thì nhờ Lãng Lý Cách là chuẩn nhất, thực ra mới đầu Vân Tranh chỉ có ý luyện cho hắn thói quen nghe lệnh thôi, ai ngờ tên này đúng là chuyên dùng để bắt gà, mỗi con gà mà hắn bắn trúng chỉ có vết thương nhỏ xíu ở cổ, bắt về vẫn còn nhảy tưng tưng được, thịt nguyên vị, thực sự không diễn tả thành lời.
Người Tây Hạ mà biết thiết diêu tử quý giá của mình bị người ta dùng để bắt gà chắc hộc máu chết. Thế là Ngỗi Minh công chúa không thích ăn thịt hạn thát nữa, vì giờ nàng thích ăn thịt gà, nhất là thịt gà rán, nàng cho là món ngon nhất trên đời, Vân Tranh không nhớ nổi Ngỗi Minh đã mấy lần nói một món nào đó là ngon nhất nữa.
- Thức ăn Đại Tống đều ngon như vậy sao? Ngỗi Minh cầm cái đùi gà vàng ruộm ngồi bên cạnh Vân Tranh ăn ngon lành:
- Cô đúng là công chúa đáng thương, ở đây ta không đủ gia vị, nên chỉ làm qua loa thôi, về nhà làm thế này khi không biết dấu mặt vào đâu. Nếu cô là công chúa Đại Tống, thì thứ cô đang ăn bây giờ chính bản thân cô không nghĩ ra nổi, mà chưa nói thức ăn cung đình, chỉ cần những quán hàng rong bên đường đủ cho cô ăn tới nứt bụng. Vân Tranh đặt bát xuống, hồi tưởng cảnh đường phố Thành Đô: - Mỗi khi bóng đêm buông xuống, các cửa hiệu ở cầu Tam Nguyên bắt đầu treo đèn, hỏa kế sẽ hô lớn một tiếng "là ma thì tránh ra", thế là cả con phố sẽ rực sáng ánh đèn. Các loại món ăn ngon lành được treo ở giỏ mây dưới biển hiệu cho khách nếm thử, riêng bánh thôi đã hơn trăm loại, bánh táo, bánh đậu, bánh hoa quế, đủ các vị, luôn khiến các cô gái mê mệt. Lúc đó cô sẽ thấy một cảnh tượng rất thú vị, rất nhiều những chiếc giỏ được thả xuống từ tầng hai tầng ba, mỗi lần tới đó ta luôn cảm giác cả con phố dùng mật trải thành, đi qua thôi cả người cũng thơm phưng phức.