Vân Tranh gật đầu, mắt không rời bản đồ, hai nghìn Thiết liên hoàn toàn bộ tử trận, nguyên nhân chính là do khinh kỵ đã không theo kịp, y không định dùng Thiết liên hoàn cảm tử để phá máy ném đá mà chỉ mở đường cho khinh kỵ lên làm việc này, nhưng người Liêu cũng nhận ra ý đồ đó, bọn chúng liều mạng dùng cung tiễn cản trở khinh kỵ, kết quả thiết liên hoàn lần đầu xuất trận một đi không trở lại.
- Đại soái đã lập kế ở Tây Kinh nhiều năm, không có cách nào đoạt được nó ít hao tổn binh sĩ hơn à, giống như ở thảo nguyên Điền Tây vậy, chẳng lẽ cứ nhất định phải lấy tính mạng binh sĩ lấp vào?
Vân Tranh quay lại lạnh lùng nói: - Ông còn việc gì nữa không?
Vương An Thạch buông một tiếng thở dài phất tay áo bỏ đi, nay ông ta chỉ là quan hậu cần, mặc dù ông ta được phái tới ngầm giám sát, nhưng không có quyền nói ra nói vào với sự chỉ huy của Vân Tranh, chỉ là những lời này phải do ông ta nói, nếu để Trần Lâm nói, hai thống soái tối cao xảy ra tranh chấp, sẽ bất lợi cho đại quân.
Ngoài kia tâm trạng của quân sĩ không tốt, Trần Lâm lo trận đánh vừa rồi tổn thất quả lớn sẽ khiến quân sĩ nhụt chí.
Tô Tuân biết lo lắng của Vương An Thạch, ông ta thực ra có ý tốt, chỉ là người này không giỏi giao tiếp, thường thường khiến người khác hiểu nhầm, ý tốt làm chuyện xấu, cẩn thận hỏi: - Không biết đại soái có cách nào phá cục không?
Vân Tranh cười nhẹ: - Các ngươi yêu cầu quá cao rồi, bao năm qua ta đánh đâu thắng đó, dùng ít thắng nhiều, khiến các ngươi nghĩ rằng chiến thắng đều tới dễ dàng phải không?
- Đây là thói quen không tốt, ta không phải thần, muốn thắng lợi chỉ có tiến từng bước, đôi khi xảy ra chuyện không mong muốn cũng là rất bình thường. Huống hồ Tiêu Đả Hổ là Bắc Viện đại vương của quân Liêu chứ không phải hạng tướng lĩnh tầm thường vô dụng, chúng ta dồn được hắn vào thế bí đã phải thấy vui mừng, chứ không phải mong có kế hay chiến thắng mà không tổn thất.
- Ta chỉ có chưa tới hai mươi vạn quân, đối phó với hơn ba mươi vạn quân địch, muốn diệt hết quân địch, làm sao không trả giá cho được.
Tô Tuân gật đầu: - Hiện giờ chỉ đành như thế, lão phu sẽ giải thích cho giám quân hiểu.
- Hạ lệnh toàn quân, tranh thủ thời gian ngắn nhất tu sửa công sự, bảo bọn chúng muốn bộ hạ của mình giảm bớt thương vong thì bắt tay vào làm việc đi, đừng chỉ ngồi đó đưa ra yêu cầu vô nghĩa.
Từng đội quân tốt trang bị hoàn chỉnh thủ vệ tại nơi từng là bức tường băng thứ nhất, dựng lên hàng rào kẽm gai ngăn kỵ binh, bọn họ ôm trường thương, lúc thì ngồi, lúc thì đứng lên đi lại men treo rào chông, tránh cơ thể bị đông cứng.
Tôn Tiết lúc này mồ hôi đầm đìa, vừa mới bố trí hỏa pháo ở cao điểm, gần như rút cạn sức lực cuối cùng của hắn, tới khi cho được hỏa pháo vào hố đã đào sẵn, mới có cơ hội lau mồ hôi.
Đưa mắt nhìn quanh, trận địa pháo ở hai ngọn đồi trái phái cũng đã bố trí xong, nòng pháo đen xì xì nhắm thẳng về phía quân Liêu.
Lần trước mình khai pháo không giết được Tiêu Đả Hổ, nên khiến quân Liêu vẫn có thể phản kháng, nay bên ngoài quân trướng xếp đầy thi thể tướng sĩ, áp lực của tướng chủ nhất định cực lớn, vì thế Tôn Tiết nhất quyết phải sửa sai.
Trong mắt hắn tướng chủ tin tưởng giao cho mình thứ thần binh thế này, mình không giết được tướng địch là phụ lòng tin của tướng chủ, tới giờ vẫn áy náy,
Mặt trời mùa đông nhợt nhạt xa xăm, cũng chỉ lơ lửng giữa tầng không, chẳng thể lên được cao, trời lạnh căm khiến người ta gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nay nó cũng sắp lặn rồi.
Tôn Tiết cẩn thận đích thân lau nòng pháo, cùng trợ thủ nhồi bọc thuốc pháo vào nòng, cẩn thận chọn một quả đạn pháo thật tròn thật đẹp cho vào nòng, sau đó đợi lệnh.
Ngọn đuốc bị gió lớn thổi nghiêng ngả, một hồi tù và trầm trầm vang lên, tựa hồ mang theo đau thương vô hạn, hai dài một ngắn, đó là hiệu lệnh về doanh, cũng là tín hiệu chôn cất tướng sĩ chiến tử.
- Tam liên kích, bắn!
Tiếng tù và chưa dừng lại, Tôn Tiết hạ lệnh châm dây cháy, dây cháy xèo xèo chạy vào mắt pháo! Hắn cũng bịt chặt hai tai.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Ba tiếng nổ lớn vang lên, ba quả đạn pháo đen xì bay lên giữa không trung, mục tiêu là trận địa máy ném đá của quân Liêu.
Khói đen kèm với ánh lửa đỏ sậm bùng lên trong trận địa quân Liêu, quân Tống đứng trên tường băng đồng thanh hoan hô vang dội, mục tiêu quá rõ ràng, lượng máy ném đá của quân Liêu lại nhiều, nhìn máy ném đá của quân Liêu đổ rầm rầm, mảnh vụn bay tư tung, tiếng reo hò càng lớn, chính vì những cái máy ném đá này khiến các huynh đệ chết thảm.
Quân Liêu hốt hoảng muốn di chuyển máy ném đá đi chỗ khác, nhưng thứ này quá lớn, không phải có thể dễ dàng di chuyển, nhất là giữa trời tuyết, lại thêm sự uy hiếp của thứ vũ khí khủng khiếp của quân Tống.
Hỏa pháo không ngừng gầm vang, cứ mỗi tiếng pháo nổ là người Vương An Thạch và Trần Lâm bất giác run lên một cái, Tô Tuân thì mắt nhìn không chớp, hai tay nắm chặt, thiếu điều nhảy lên bắt chước quân sĩ hò reo, thần binh lại ra uy rồi, bọn họ vững tin hơn không ít.
Tình hình này Tiêu Đả Hổ chỉ còn cách tấn công thôi, vì thế Vân Tranh tranh thủ ăn cơm, nói với ba người nhấp nhổm kia: - Ăn đi, từ chỉnh quân tới xuất binh cần nửa canh giờ, vẫn đủ thời gian ăn cơm.
Vương An Thạch lo lắng nói: - Nhỡ Tiêu Đả Hổ đột phá hướng khác thì sao?
- Hai mặt nam bắc đều là vùng núi cao, không thích hợp chiến mã hoạt động, phía tây thì đám Khương Triết đã rải chông, đủ để ngăn chiến mã. Thảo nguyên mênh mông, không có chiến mã, bọn chúng không đi xa được.
- Bởi thế Tiêu Đả Hổ chỉ có thể phá vây từ phía đông, phá được phía đông, hợp quân với hai huyện Trường Thanh, Thiên Thành, dựa vào quân lương hai tòa thành đó, bọn chúng khả năng về được kinh thành.
- Nếu Tiêu Đả Hổ bỏ quân trốn một mình thì sao? Trần Lâm hỏi xong là hối hận, nếu Tiêu Đả Hổ mà trốn một mình, Vân Tranh biết có khi tặng lương thực chiến mã cung kính tiễn chân:
Thế nên Vân Tranh không trả lời, ăn cơm xong, xúc miệng đeo găng tay, đội mũ trụ lấy bảo kiếm, chắp tay một cái rời lều.
Trời nhá nhem tối, bầu trời xuất hiện một màu lam sẫm cổ quái, gần như trong lúc mặt trời lặn xuống thì trăng cũng mọc lên, hôm nay là Nguyên Tiêu.
Mọi năm vào thời điểm này là lúc Vân Tranh cùng người nhà quây quần ở trong phòng ấm áp ăn uống ngắm trăng, nhưng hôm nay Vân Tranh tiếp tục lên xe lâu, tiếp tục chỉ huy chiến đấu.
Lần này người Liêu xông lên thêm một phần bi tráng, vô số quân Liêu dưới sự yểm trợ của thuẫn lớn, cùng cung thủ tầm xa, tấn công công sự phòng ngự của quân Tống.
Vì tránh bị nỏ tiễn quân Tống bắn chết, cung tiễn thủ người Liêu đi cùng đại đội bộ binh, nhờ thuẫn lớn che chắn, chỉ là như thế phải vừa đi vừa bắn.
Từng đợt tên trút xuống đầu quân Tống, mũi tên cắm xuống đất, như hoa màu mọc ngoài ruộng, quân Tống cũng đáp trả không chút chậm trễ, tiếng trống trận vang lừng.
Lần tấn công này quân Liêu có vẻ quyết tâm cực lớn, bọn họ vừa tiến công vừa đồng thanh hát, át đi cả tiếng cung tiễn, đạn nổ trên chiến trường
- Ta vốn trẻ chăn trâu Sinh ra giữa trời đất Ban ngày bắt hổ báo Buổi tối hạ bạch lang Hai tay đấu gấu lớn Hai chân đuổi tuấn mã Giương cung bắn được ưng Trường đao đuổi Hán tặc. Ta vốn trẻ chăn trâu...
Tới lúc này người Liêu bụng rỗng vẫn có dũng khí như vậy, Vân Tranh không khỏi bội phục năng lực ngự hạ của Tiêu Đả Hổ.
Hôm nay Trần Lâm rạch bụng người Liêu chiến tử, phát hiện bên trong không có thứ lương thực tử tế nào, lúc này mới thực sự khẳng định, lương thực của bọn chúng đã hết rồi.
Bội phụ thì bội phục, quân lệnh Vân Tranh đưa ra không hề có chút dung tình nào.