Nếu như là tám tên quân tốt bình thường thì hắn không để ý, người Khiết Đan rất đông, chỉ là tám người kia có chút đặc thù, bọn họ là con cháu quý tộc ở Lâm Hoàng phủ, theo hoàng đế tham gia xuân nại bát là để rèn luyện, nể mặt phụ huynh họ mới giao cho nhiệm vụ đơn giản nhất.
Khi gió trắng nổi lên là phải về doanh, thiết giáp trên người bọn họ trong thời tiết đó chỉ khiến họ chết nhanh hơn thôi, quân tiếp viện mình phái đi, lúc này phải về rồi, trăng đỏ, có quầng lớn, chứng tỏ ngày mai sẽ có gió to.
Quỷ Nô lạnh lùng hạ lệnh thổi tù hồi doanh, không thể vì tám tên ngu xuẩn mà có thêm nhiều người bị chết.
Gió càng ngày càng thổi gấp, tuyệt trắng mù mịt đập lên mặt đau rát, đội kỵ binh cuối cùng cũng đã trở về, bọn họ tìm thấy tám con chiến mã tránh gió trong hẻm núi, trên lưng là tám cỗ thi thể không đầu, khải giáp bị tháo ra, thi thể thành miếng thịt đông cứng.
Quỷ Nô rút đao chém vào một cỗ thi thể, thấy mũi đao chỉ ăn sâu một tấc, hỏi: - Các ngươi không bị đột kích chứ?
Tên kỵ binh quấn áo da cừu vẫn lạnh phát run đáp: - Bẩm tướng quân, chỉ thấy thi thể mà chiến mã, không thấy đầu, cũng không thấy dấu vết quân địch, ti chức thấy gió trắng đã nổi lên, đành vội vàng trở về, không kịp lục soát kỹ.
- Làm thế là đúng, người đã chết trên hai canh giờ, các ngươi không tìm được dấu vết đâu, bọn chúng gặp phải Khắc Lý Bát, chiến tử là đương nhiên, dựa theo tổn thất chiến trận mà báo.
Bộ hạ lĩnh mệnh tìm tát mãn, dù sao là quý tộc, cần nghi lễ.
Quỷ Nô có chút ngần ngừ, cảm giác cái chết tám người này có chút bất thường, nhưng không nói được bất thường ở đâu, có điều chỉ là chuyện nhỏ, Khắc Lý Bát ở quanh đây, vậy mình phải tăng cường khống chế quân doanh, đám nô lệ Nữ Chân cần trông coi nghiêm ngặt.
Giữa đại doanh là một cái lều lớn làm bằng da trâu trắng, trang trí hoa văn mỹ lệ trang nghiêm, mặt đất trải thảm dầy, có một cái giường rộng, phủ rèm lụa mông lung, bên giường có ghế phủ da hổ, một cái trường kỷ, bên trên có hoa quả, bánh trái, cùng một bình rượu nho.
- Đại Liêu có mười vì Thần nô tướng quân, nắm giữ kỵ binh Nam Viện tinh nhuệ nhất, có Thần nô, nên cũng xuất hiện Quỷ nô, đó là tư binh do tiên đế muốn tăng cường hoàng quyền mà thiết lập.
- Quỷ nô tướng quân không đề phòng ngoại địch, mà là nội địch, tiên đế luôn có nhận thức tỉnh táo, cho nên dù hoàng thái thúc có muốn nhúng tay vào Quỷ nô tướng quân cũng bị tiên đế từ chối.
- Hoàng hậu, nàng xem tấu chương vừa tới này, hoàng thái thúc muốn phái năm vị Quỷ nô tướng quân đi dẹp loạn Hải Tử, vì chúng ta gần Hải Tử nhất, còn an nguy của trẫm sẽ phái quân Nam Viện tới.
Da Luật Hồng Cơ đi chân đất bước trên tấm thảm mềm mại, tay cầm bản tấu, trong lều da trâu lớn ấm áp như xuân, còn có hai ca kỹ đán ca, giọng êm như nhung.
Tiêu Quan Âm ngồi nghiêng người bên ngọn nến lớn đặt trên trường kỷ, dưới lớp lụa trắng mượt mà đường cong mạn diệu được vẽ vô cùng bắt mắt, làm người ta sinh tơ tưởng vô hạn, đôi mắt như thu thủy hơi hạ xuống chăm chú xem sách, cả Đại Liêu chỉ có nàng dám lờ đi lời hoàng đế.
Da Luật Hồng Cơ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Quan Âm đang đọc kinh sách chỉ khẽ mỉm cười, vẫn nói: - Hôm nay có tám hộ vệ chết trong tay Khắc Lý Bát, giết của ta một người, ta sẽ giết lại trăm nghìn người, đó là tổ chế, không phải do trẫm đề ra.
- Chỉ là nay tộc nhân chúng ta nhiều người không còn biết cưỡi ngựa nữa, thịt đùi nhão, chỉ ngồi được trên ghế thôi, trẫm sở dĩ kiên trì nại bát, là để mông bọn chúng có thể đặt lên yên ngựa.
Tiêu Quan Âm thở dài, giọng êm ái truyền tới: - Thiếp biết khổ tâm của bệ hạ, nhưng quốc nhân không thấy như thế, họ cho rằng người thích săn bắn, quanh năm dẫn đại quân bôn ba, chẳng những tốn kém, ngay tử tôn cũng bị ảnh hưởng.
- Hừm, đám dung tục, trẫm không thèm sủng hạnh thôi, chúng ta có Tuấn Nhi là đủ, nàng đã nghe thấy mãnh hổ sinh con cả bầy chưa? Chỉ có lợn mới làm thế.
Tiêu Quan Âm che miệng cười duyên dáng, đặt sách xuống, ôm lấy đầu Da Luật Hồng Cơ, gác cằm lên: - Hoàng thái thúc đã dám hỏi tới chuyện Quỷ nô quân, lòng bất thần đã rõ, bệ hạ nên làm cứ làm, không cần nghĩ nhiều, thiếp sẽ nói với tổ phụ, thỉnh cầu giúp bệ hạ một tay.
- Không cần hưng sư động chúng như thế, cho dù trẫm có phân binh, ba vạn hổ báo nhi lang cũng đủ cho trẫm diệt giặc, phải biết rằng đây là thiên hạ của trẫm, không phải của Da Luật Trọng Nguyên, trẫm ưu ái ông ta quá nhiều, ông ta đã có tâm tư không nên có, vậy thì đến lúc chết rồi. Da Luật Hồng Cơ nói tới đó cúi mình bế xốc hoàng hậu diễm lệ vô song của mình lên đi về giường lớn.
Ngoài lều lớn, đuốc cháy rừng rực chiếu sáng mười trượng, một đại hán đeo mặt nạ quỷ đứng như ma thần giữa gió tuyết, hai ca kỹ đi ra, hạ rèm trướng xuống, khẽ gật đầu với hắn.
Chăn đệm tơ lụa hoa mỹ, Tiêu Quan Âm nằm bên trên, gò má trắng trẻo thêm áng hồng lựng mê hoặc, người chỉ còn chiếc yếm lụa trắng vắt hờ trên ngực, hai cặp đùi dài khỏe khoắn lộ da ngoài, đóa hoa tuyết trên băng sơn lúc này biến thành viên xuân dược bốc lửa.
Ánh nến bập bùng làm da thịt nàng như ánh lên hào quang, cặp đùi mê người, bầu ngực tròn trịa, eo liễu nhỏ nhắn, ngón tay ngoắc ngoắc Da Luật Hồng Cơ, cánh mũi phập phồng phát tán u hương nữ nhân.
Chân ngọc cong lên, kích thích hừng hực, tiếng rên siết quấy động lòng người cùng tiếng thở hồng hộc kéo dài suốt một đêm, dâm mị vô hạn, xuân quan vô hạn.
Trong đêm đó một ngôi sao lớn màu đỏ sậm đột nhiên lóe sáng, xẹt qua nửa tầng không, rơi vào vùng tây bắc.
Truyền thuyết nói, sao lớn rụng là đại thần vong.
Ngày hôm sau Đại Tống hoàng đế Triệu Trinh tim đập chân run tắm rửa ăn chay, chuẩn bị tế trời, liên tục phát ra sáu kim bài, lệnh cho các đại tướng phòng thủ phương bắc phải cẩn thận, tăng cường giới bị, tất cả binh mã không được tùy tiện rời thành.
Da Luật Hồng Cơ thì lại cười lớn, trời cũng đã lên tiếng rồi, lão già đó chết chắc, khoái trá cùng Tiêu Quan Âm hoan ái, suốt cả ngày không ra khỏi lều.
Còn Vân Tranh thì vừa mới ăn một bát canh thịt dê lớn ở Thuần Dương quan dưới Ngũ Đài sơn, cùng quan chủ pha trà trò chuyện, mặc dù rất lấy làm lạ vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt lại không ăn chay này vì sao lại nấu canh thịt dê ngon như thế, nhưng lại không muốn xác thực. Một vị đạo sĩ có thể bá chiếm Ngũ Long tuyền nơi thánh địa Phật Môn này đã vô cùng ghê gớm rồi.
Sau khi biết đạo sĩ nơi này đều luyện võ thì toan bộ nghi hoặc của Vân Tranh được cởi bỏ, nắm đấm mạnh luôn là đạo lý, đó là danh ngôn ngàn đời.
Chuyến đi đêm nay thật không uổng, có sao băng nổ trên bầu trời.
Vân Tranh nhìn thấy trong chén trà, vui mừng ngẩng đầu lên, quả nhiên một ánh sáng chói lòa từ chân trời xiên xiên rơi xuống, khiến bầu trời tối đen tăng thêm chút ánh sáng.
Lão đạo kinh hoàng khàn giọng gọi hết đạo sĩ tới Chân Vũ đại điện, chuẩn bị tụng kinh cầu phúc, cho nên bên cạnh Vân Tranh chỉ còn mỗi Hàm Ngưu thò tay ra lấy trộm cái đùi dê, chẳng thèm quan tâm sự kiện trên trời.
Ngôi sao đó nhanh chóng biến mất, tuy nó vẽ lên vòng cung lớn, thời gian vẫn ngắn ngủi, thấy chân trời lại có đốm sáng, Vân Tranh sung sướng vỗ tay: - Sao băng, đêm nay có mưa sao băng rồi.
Hàm Ngưu nhướng đôi mắt trâu lên nhìn, không thấy gì cả, tiếp tục đối phó miếng thịt lớn, lão gia không bao giờ để hắn đói, nhưng mà hắn thích ăn vụng, tật xấu từ nhỏ không sửa nổi.
Ngắm sao băng ở Đại Tống là hưởng thụ tối cao, giữa màn đêm trong như mát nước, không khí gần như tuần tịn, sao trời bao la lấp lánh, nhìn một cái đã ngây ngất, chưa nói tới cả trận mưa sao băng thế này.
Không hiểu sao lão gia lại thích xem sao trên trời rụng xuống, còn xem từ đêm khuya cho tới lúc trời sáng, đến lúc không có sao rơi xuống nữa mới thỏa mãn đá đít Tô Thức ngủ gật, trở về ngủ.
Kỳ thực cũng chẳng ngủ nổi, trong đạo quán nào là tiếng tụng kinh, gõ chuông rồi đánh trống suốt một đêm, lão đạo sĩ vốn tiên phong đạo cốt là thế mà đứng trên thiên đài cầm kiếm đào mộc múa may được mắt nước mũi ròng ròng làm Vân Tranh tranh lắc đầu tiếc nuối.
HẾT!