- Theo tín sứ nói, trong thư không hề có lời nào bất kính với bệ hạ hay Đại Liêu, mà Vân Tranh thông báo một chuyện liên quan tới an nguy Đại Liêu ta, không chỉ có Vân Tranh ký tên, mà còn có Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác, thần khẩn mong bệ hạ ghé mắt.
Da Luật Hồng Cơ sửng sốt: - Còn có chuyện này sao, khanh xem chưa? Trong thư nói gì?
- Đây là thư gửi cho bệ hạ, thần nào dám mở xem, nhưng tín sứ thề, tuyệt đối không có lời bất kính với bệ hạ.
Da Luật Hồng Cơ cho tới nay vẫn không sao tiếp nhận được sự thực ba mươi vạn quân bị tiêu diệt, mất Tây Kinh thực sự không là gì, nhưng cái chết của Tiêu Đả Hổ cùng ba mươi vạn đại quân tạo thành vết thương nghiêm trọng cho quân đội Đại Liêu.
Bởi vì thế Da Luật Hồng Cơ không muốn nhìn thấy bất kỳ một ai từ Tây Kinh trở về, khiến hắn nhớ tới thất bại kia.
Xuất phát từ sự tôn kính với Liêu hoàng, dưới kiến nghị của Trần Lâm, lá thư này Vân Tranh dùng phong thư vàng dùng gửi tấu chương cho hoàng đế. Khi Da Luật Ất Tân lấy thư tới, si đỏ vẫn còn nguyên, nhưng nội dung bên trong thì hắn bết rồi, hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc mở các bản mật tấu niêm phong.
Chuyện Vân Tranh nói trong thư như sấm nổ trên đầu, theo như phán đoán của Da Luật Ất Tân, chuyện trong thư tám phần là sự thực.
Bởi thế hắn mới mạo hiểm dâng lá thư này lên hoàng đế, nếu không để Một Tàng Ngoa Bàng thành công, Đại Liêu có mối lo diệt quốc, đây là âm mưu vô cùng ác độc của Tây Hạ.
Hiện nay Trung Kinh Đạo tụ tập gần nửa nhân khẩu của nước Liêu, có thể nói là vốn liếng phục hưng của nước Liêu, nếu bị Một Tàng Ngoa Bàng mang đi tây bắc, đại thế của Đại Liêu cũng hết, nhiều huân quý tới mấy cũng không thể đảm bảo được phồn vinh và an toàn của Đại Liêu.
Nếu như để Một Tàng Ngoa Bàng thành công, cán cân lực lượng giữa hoàng gia và Da Luật Tín sẽ đảo lộn.
Da Luật Hồng Cơ nhìn bức thư đã được bỏ dấu si trên bàn, đã qua vô số lần kiểm tra không có độc, cuối cùng cầm lên, muốn xem xem rốt cuộc Vân Tranh muốn nói gì.
"Thần thường nghe thời cổ sau khi đế vương có thiên hạ, phóng hỏa đốt thảo mộc ở núi non đầm lầy, dùng vũ khí giết chết thú dữ hại bách tính, hoặc là đuổi bọn chúng ra tứ hải.
Đó chính là thiên chức của đế vương, là vương mệnh, thần nghe nói bệ hạ từng xuân tới Liêu Đông, hạ tới Hãn Hải, thu ra nông điền, đông đến hoang mạc, tất cả việc làm đó chẳng qua vì bảy trăm tám mươi vạn hộ sinh linh Khiết Đan.
Nay bệ hạ kế thừa ý chí tiên đế, thần minh thánh vũ, nhân từ anh dũng, bốn phương bắc minh, bên ngoài Hãn Hải, đều dưới sự thống trị của bệ hạ.
Bệ hạ dùng roi chăn dắt sinh linh thiên hạ để mình dùng, nhưng roi hơi dài, chạm tới chỗ đau của Đại Tống. Vân Tranh bất tài, nhận hoàng lệnh dẫn quân hổ lang tới hỏi bệ hạ, vì sao quất roi lên con dân Đại Tống?
Nay tây châu đã bị thần đoạt lấy, bệ hạ đừng trách!
Vân Trách biết binh đao đi qua, khó tránh khỏi chuyện không chu toàn, có điều Yến Vân là cố thổ của tộc nhân, bệ hạ cai trị trăm năm, nay Vân Tranh muốn Yến Vân trở về, không biết bệ hạ có đồng ý?
Từ khi Yến Vân nắm trong tay tộc Khiết Đan, giữa Tống Liêu ắt phải có một trận chiến, chuyện này bệ hạ hiểu, hoàng đế bệ hạ của thần hiểu, bởi thế Vân Tranh xuất binh Nhạn Môn Quan thâm nhập, bệ hạ không nên kinh ngạc.
Thần thương nghe bên Thiên Trì, bên Đại Hà có quái vật tồn tại, đại khái là loại động vật hình dạng tựa thủy thú thôi, nó có nước thì hô phong hoán vũ, lên trời xuống đất đều dễ dàng.
Nếu nó không có được nước, cũng chỉ là thứ bình thường, không cần núi cao hiểm trở cũng vây khốn được nó, không có nước, chẳng tạo ra được nước, nó bị thứ tôm tép cười nhạo.
Đường thái tông nói, dân là nước, vua là thuyền, nước của Đại Liêu đều ở Trung Kinh, chẳng lẽ bệ hạ không phòng bị thứ quái vật tới từ Thiên Trì và Đại Hà này sao?
Thần nghe nói, thứ quái vật này đã xuất phát từ sa mạc, vượt ra đồi núi, mục đích chẳng phải là bảo tàng nào cả, mà chỉ là vì nguồn nước của Đại Liêu thôi.
Chỉ sợ thứ quái vật này có được nước sẽ đạp mây hóa rồng, khó mà bắt giữ được, cho nên thần mong bệ hạ coi chừng.
Thần Vân Tranh tận ngôn tại đây, mong Liêu hoàng bệ hạ tiếp nạp!
Tống thần Vân Tranh kính bái!"
Da Luật Hồng Cơ càng đọc vẻ mặt càng dịu lại, Vân Tranh quả thực giữ đúng lễ nghi, lời ý khẩn thiết, không khác gì thần tử của Đại Liêu, đến khi đọc thư xong, vẫn hết sức bình tĩnh, hỏi Da Luật Ất Tân: - Một Tàng Ngoa Bàng có từng vào Thượng Kinh Đạo không?
Da Luật Ất Tân vội vàng trả lời: - Mười lăm ngày trước tấu báo nói, Một Tàng Ngoa Bàng trú binh Loan Hà Chi Tân, chuẩn bị nghỉ ngơi xong tiến vào Thượng Kinh Đạo, tiếp tục hướng đến Đạt Nhĩ Hải Tử.
Da Luật Hồng Cơ gật gù: - Đó là tấu báo của ai?
- Long Hóa trấn thủ sứ Cát Luân.
Giọng Da Luật Hồng Cơ trấn tĩnh tới mức khiến người ta lạnh sống lưng: - Cát Luân đã chết rồi, nếu hắn còn chưa chết thì khanh nhất định nhớ phải mang đầu hắn về đây cho trẫm.
Da Luật Ất Tân tuân lệnh rồi cẩn thận hỏi: - Bệ hạ vì sao nói Cát Luân đã chết rồi, vi thần không hiểu?
- Ai nói với Cát Luân là Một Tàng Ngoa Bàng sẽ tới Thượng Kinh Đạo, làm sao hắn dám khẳng định Một Tàng Ngoa Bàng sẽ tới Đạt Nhĩ Hải Tử mà không tới Trung Kinh cướp đoạt bách tính? Da Luật Hồng Cơ nói càng lúc càng to:
Da Luật Ất Tân cũng là đại gia quân sự, hơi nghĩ một chút là hiểu ra ý tứ trong đó, tấu báo của Cát Luân mang theo tính chủ quan quá lớn, đáng nghi ngờ.
Da Luật Hồng Cơ cũng thừa biết Da Luật Ất Tân đã đọc thư nên mới mạo hiểm khuyên mình phải xem, nhưng không cần truy cứu chuyện nhỏ đó, giả như Vân Tranh nói đều là đúng thì Đại Liêu đã tới thời khắc sinh tử rồi.
- Lập tức truyền dụ lệnh của ta, Đàn Châu thủ tướng Trương Thuận lập tức xuất binh Cổ Khắc khẩu, ngày đêm không ngừng tiến tới Bắc An châu, lệnh Đại Định phủ lưu thủ Hàn Đức Cổ xuất binh Long Hóa, bất kể thế nào cũng phải ngăn cản Một Tàng Ngoa Bàng ở một dải Mã Đồ hà.
- Dùng phi ưng truyền thư lệnh tộc trưởng các tộc ở Bắc An châu dẫn tộc nhân tới Đại Định phủ tập kết.
- Chúng ta sợ rằng không rảnh để ý tới Vân Tranh nữa, binh lực ở Quy Hóa châu và Phụng Thánh châu rút về Trung Kinh, đồng thời nói với Da Luật Tín, nếu hắn tự nhận là người Khiết Đan, lúc này hắn phải xuất binh ngăn Một Tàng Ngoa Bàng, trẫm không tin hắn không hiểu, một khi chúng ta thất bại, hắn cũng chẳng khá hơn.
Da Luật Ất Tân ấp úng: - Bệ hạ, chẳng lẽ cứ thế chắp tay nhường Tây Kinh cho Vân Tranh?
Da Luật Nhân Tiên ở bên rốt cuộc nghe ra rồi, không khác gì trúng một gậy vào đầu: - Nặng nhẹ phải chọn một thôi, bệ hạ, thần mai đi Đạt Nhĩ Hải Tử gặp cái bà già không chịu chết kia, nay Đại Liêu ta đã tới lúc sinh tử tồn vong, không tin bọn chúng còn dám bảo tồn thực lực.
Da Luật Hồng Cơ hài lòng gật đầu, dưới sức ép mạnh mẽ bên ngoài, vị đế vương trí tuệ quyết đoán đã quay trở lại: - Truyền ý chỉ của ta, lệnh Tiêu Đạt chấn chỉnh hậu tộc, một tháng sau phải tổ chức được hai mươi vạn bộ tộc quân, chuẩn bị tới Hãn Châu.
Da Luật Ất Tân thở dài, biết rằng thời cơ đàn áp hậu tộc đã hoàn toàn biến mất, đây không phải là lúc chôn vùi hậu tộc nữa, lớn tiếng tuân lệnh chuẩn bị dẫn quân rời đi, đối địch với kẻ thù hắn không dám chắc chút nào có thể chiến thắng được.
Lúc này Vân Tranh hẳn là vô cùng đắc ý, bất kể là ai dựa vào một phong thư chỉ huy được hoàng đế, hẳn đều phải ăn mừng một phen.