“Thanh, cô đừng tự hù dọa bản thân mình nữa, đêm từ thiện sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi phóng viên báo chí đều nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể cho người ta thấy vẻ bối rối hoảng loạn của mình. Cô là một diễn viên, cô biết cách diễn để giấu đi tâm trạng thật sự của bản thân mà! Bây giờ cô không thể qua loa được, nhìn vào mắt tôi này, người đó đã chết rồi. Dù rằng oan hồn của người đó đến tìm cô thì cũng không cần phải sợ. Con người có quyền quyết định! Vả lại người đó tự làm tự chịu, chẳng hề liên quan gì tới cô cả!”
“Nhưng mà…” Thẩm Thanh muốn nói gì nữa nhưng Cung Tuyền đã lạnh giọng ngắt ngang.
Đây là lúc bà “Thanh, hãy nghĩ tới Ngôn Dương và Ngôn Hải, cô sợ cái gì thế?”
“Tôi…” Vẻ mặt Thẩm Thanh thoáng chua sốt, sau đó bà ấy khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu. Chuyện năm đó đã là quá khứ rồi, không cần biết người đó đã chết hay chưa, bây giờ ai là kẻ giả thần giả quỷ thì bà ấy cũng không thể sợ hãi. Bà gật đầu thật mạnh: “Tôi biết rồi, dặm phấn lại cho tôi rồi chúng ta ra ngoài, còn phải nhận vài phỏng vấn nữa mà. Tôi muốn giới thiệu Hứa Minh Tâm với tất cả mọi người.”
“Ừm, đừng để mình mệt mỏi quá, làm việc xong chúng ta sẽ về ngay.”
“Cảm ơn cô nhé Cung Tuyền, cô luôn ở bên cạnh và chưa bao giờ vứt bỏ tôi.” . Bạn có biết t
Danh Sách Chương: