Thẩm Thanh lạnh lùng nhíu mày một cái, hơi tức giận nói.
Cổ Lôi Đình nghe vậy cũng biết bản thân mình nhất định phải chủ trì công đạo rồi.
Nếu như lại buông tha cho bố con nhà Cổ Triệt nữa thì không biết còn bao nhiêu chuyện không có tình người như này xảy ra nữa. Cổ Lôi Đình tức giận nghiến rằng, nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Minh Tâm.Gia Huy, con ra ngoài trước đi, đi xử lý với ta mấy chuyện.”
Cố Gia Huy nghe vậy thì đôi mắt phượng hơi híp lại, sau đó anh đi ra ngoài với ông nội.
Trên đường đi, hai người không nói một lời mà lên thẳng xe, quay về nhà cũ.
Rất nhanh sau đó Cố Triệt đã vội vã đi tới. Anh ta nhìn thấy Cố Gia Huy thì hung hăng tiến lên trước, nằm chặt cổ áo anh: “Con trai tôi đâu? Mày đã làm gì Cổ Lâm rồi?”
“Ông muốn biết?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Khóe môi Cố Gia Huy nở một nụ cười lạnh, giống như ác quỷ vậy, không mang theo chút tình cảm nào.
Ánh mắt không chút quan tâm, hờ hững ấy giống như đang nhìn một người chết, không hề bận tâm. “Bỏ ông ấy ra nếu không thì tôi và anh coi như hết rồi!”
Cổ Lâm vừa xảy ra chuyện, La Thanh Nhã đã biết được tin tức này, chị ta lập tức gọi điện, nói với bảo vệ nhất định phải bảo vệ thật tốt cho con bọn họ.
Mặc dù Cổ Lâm không phải người tài giỏi gì, nhưng suy cho cùng đó cũng là cốt nhục của chị ta, là tình thâm máu mủ.
Sao chị ta có thể coi như không có chuyện gì, không quan tâm đến được?
Cố Gia Huy chậm rãi mở điện thoại ra, gọi video thẳng cho Khương Tuấn.
Cố Lâm bị trói ở một nơi tối mịt, bốn phía đều trống rỗng.
Anh ta bị trói chặt trên ghế.
Mặt mũi anh ta sớm đã sưng phồng, tím bầm cả lên, rơi vào hôn mê, nhìn giống như vừa bị hạ độc vậy. “Khương Tuấn, có thể để bọn họ xem kịch hay được rồi.”
Cố Gia Huy dặn dò.
Trong video, Khương Tuấn hắt một chậu nước, Cổ Lâm lập tức tỉnh lại, không ngừng ho sặc sụa.
Anh ta dần tỉnh lại thì bắt đầu la hét lên. “Các người… Các người đừng qua đây, thật sự không phải tôi… Tôi cũng là người bị hại thôi, bỏ qua cho tôi đi… Xin các người đẩy, bỏ qua cho tôi đi…”
Nhưng cầu xin nài nỉ căn bản là không có tác dụng, hai người cường tráng ở phía trước đạp thẳng vào chiếc ghế, anh ta ngã lăn xuống mặt đất.
Con dao cứa mạnh lên bắp đùi anh ta, Cố Lâm thét ra tiếng gào như lợn bị chọc tiết.
Một người trong số đó đi giày da, hung hăng giẫm lên mu bàn tay của Cố Lâm.
Sau đó đấm đáp, đạp mạnh các kiểu.
Răng hàm của Cố Lâm đều rơi rớt hết ra ngoài, còn mang theo cả đống máu tươi nữa. “Con trai! Các người dừng tay lại cho tôi, nếu không thì tôi nhất định sẽ giết các người, dừng tay lại cho tôi!”
Cổ Triệt nói như phát điên lên.
Cổ Lâm nghe thấy giọng của bố mình thì giống như nắm được cọng cỏ cứu sống cuối cùng. “B… Cứu con… con không muốn chết… con vẫn không muốn chết đâu..”
Danh Sách Chương: