Tần Nhâm Thành khẽ nói: “Tôi biết là anh đang rất khổ sở, đang rất đau đớn, anh yêu người phụ nữ ấy nhiều bao nhiêu, tôi là người hiểu rõ. Tôi biết giờ cả bầu trời trong thế giới của anh gần như đã sụp đổ, nhưng xin anh hãy vì Ngôn Hải đi. Anh không thể cứ tiếp tục cuộc sống được ăn cả ngã về không mãi như thế, nếu không đến khi xuống suối vàng anh làm sao đổi mặt được với Thẩm Thanh hả? Anh định đối mặt với vợ mình thế nào? Trên người Ngân Phúc Lâm vẫn còn đang chảy dòng máu của Thẩm Thanh đấy, nói cách khác cuộc đời nó chính là sự tiếp nối sinh mạng của bà ấy.”
“Ảnh Hoa Bi…
Cuối cùng Ngôn Dương cũng chịu hệ răng nói, chỉ vòn vẹn ba từ nhưng cũng đủ khiến đối phương nghe ra sự thiếu lượng đến cùng cực.
Mặc dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng dám đảm bảo ai cũng có thể nhận ra sự nghiem ngào của ông ấy.“Tôi thật sự nhớ bà ấy, rất nhớ rất nhớ bà ấy. Nhiều lúc tôi còn bị ảo giác, nhìn đâu cũng thấy hình bỏng của bà ấy. Tôi có cảm giác bà ấy vẫn còn ở nhà với tôi, chỉ cần xoay người một cái là có thể nhìn thấy bà ấy đang cười với mình. Ban đêm, tôi thường xuyên bật dậy với mong muốn ôm bà ấy vào lòng, nhưng bàn tay dù có với xa đến đâu cũng không thể chạm được vào người bà ấy, nửa bên giường vẫn luôn lạnh ngắt. Mỗi lần như vậy, tim tôi đau đến mức không thể tả, tôi thật sự rất mệt.”
“Cái nhà này bây giờ đã không còn là nhà nữa rồi. Hai mươi lăm năm… Quá ngắn, không đủ, nó thật sự không đủ với ham muốn của tôi. Nếu có thể một lần quay trở lại quá khứ, tôi thật không cần bất cứ gì cả, cũng không cần phải thận trọng tính kế để giành giật, để oai phong, tôi chỉ cần bà ấy thôi.”
“Ảnh Hoa Bì, giờ tôi như người sống không bằng chết vậy nhưng tôi vẫn đang cố ép bản thân, cố gắng gương để sống tiếp. Cậu có biết… tôi khổ sở đến nhường nào không”
Áp lực tình cảm đè nén bao năm trong lòng Ngân Minh Phúc cuối cùng cũng bùng nổ, ông ấy không biết kế nỗi khổ của mình cho ai nhưng khi đối diện với người bạn thân lâu năm, ông ấy như trút bỏ toàn bộ phần và bọc bên ngoài, nói ra hết tâm sự thầm kíntrong lòng.
Còn về phía Tần Nhâm Thành, ông ta càng nghe nhiều bao nhiều lại càng cảm thấy tim mình đau đớn bấy nhiêu, giống như bị ngàn mũi dao đâm thủng vậy.
Quan hệ giữa ông ta và Ngôn Dương được giới gọn trong hai chữ bạn bè, tuy nhiên tình bạn của hai người không phải dạng tầm thường. Giờ nhìn người bạn giả của mình sống khổ sống sở như vậy, Tần Nhâm Thành thật sự không chịu nổi, ông ta không muốn nhìn cuộc sống của bạn mình ngày càng đi sâu vào ngõ cụt.
“Tôi biết sẽ có ngày anh vượt qua được quá khứ. Sao nào, ông Cửu của chợ đen không phải cái danh hão đâu nhé.”
“Tôi cũng biết là tôi có thể, nhưng mà cái giá phải trả đó. quá đắt “
“Tối nay tôi sẽ tìm anh uống rượu, không say không về “
“Được, tôi sẽ chuẩn bị rượu tốt chờ cậu.”
Có thể câu chuyện giữa hai người phụ nữ sẽ được tính theo thời gian và lời họ nói, nhưng đàn ông thì khác, họ không cần nhiều lời như vậy, chỉ một chai rượu là có thể nói lên tất cả.
Sao khi ngắt điện thoại, Tân Nhâm Thành càng cócảm giác bị thương phiền lòng hơn, dường như ông ta cũng đang đồng cảm với chính bản thân mình.
Ông ta xoay người, đột nhiên nhìn thấy Quý Thiên Kim đứng đằng sau, không biết bà ta tới ban công từ lúc nào.
Quý Thiên Kim thấy hốc mắt Tần Nhâm Thành ứng đỏ, trái tim bà ta cũng theo đó mà trở nên căng thẳng hơn.
Bà ta biết Tần Nhâm Thành là người đàn ông giàu tình cảm, luôn sẵn lòng vì bạn bè, có chủ kiến nhất định của riêng mình, đôi khi thì hơi nguyên tắc một chút nhưng bản chất là người dịu dàng.
Ông ta có thể vì tình nghĩa anh em mà dốc hết sức mình giúp đỡ, thậm chí không màng đến mạng sống của chính mình, là một người đàn ông chỉ tình chỉ nghĩa.
Danh Sách Chương: