Buổi tối Hứa Minh Tâm nói chuyện điện thoại qua video với Cố Gia Huy, cô hy vọng anh có thể làm chút gì đó giúp mình.
Cô sợ sau khi mình rời đi thì Hứa Văn Mạnh sẽ trút giận lên dì Lưu, cô hy vọng anh có thể đưa dì Lưu đến nhà hai người.
Dì ở nhà giỏi về món Tây, cô thích học theo.
Dì Lưu thì giỏi về món Trung, cô thích nhất là món thịt kho tàu và món thịt viên “tứ sướng” của dì Lưu. Hai người không hề có bất cứ xung đột nào, nhận cùng số tiền lương, một ngày món Tây một ngày món Trung, tốt biết bao!
“Ừm, anh giúp em xong thì em phải cảm ơn anh như thế nào?”
“Chú ba Cố, sao anh lại trở nên nhỏ nhen như vậy rồi, thế mà lại còn muốn em báo đáp anh!”
“Cái đó là đương nhiên rồi, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, đương nhiên anh không thể khách sáo với em được.”
“Thế anh muốn thế nào?”
“Ra ban công.”
Cố Gia Huy bỏ lại ba chữ một cách thần bí.
Ban công?
Không lẽ anh lại đi máy bay qua đây?
Nhưng với chút đường đi này mà đi máy bay thì cũng đốt tiền quá rồi nhỉ?
Cô ra ban công với vẻ mặt nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng không thấy bóng dáng của Cố Gia Huy.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng bói bất lực của Cố Gia Huy: “Cúi đầu xuống, anh ở dưới lầu.”
Hứa Minh Tâm rũ mắt nhìn xuống, chỉ nhìn thấy xe của Cố Gia Huy dừng lại dưới lầu, xe thì bật đèn pha.
Anh đứng dựa chỗ cửa xe, đang ngẩng đầu lên nhìn Hứa Minh Tâm.
“Em xuống gặp anh ngay…”
“Không cần, em cứ ngoan ngoãn đứng ở đó, anh nhìn em một cái là được rồi. Bên ngoài có hơi lạnh, em cũng không đem đồ nhiều đến đây, nên không cần xuống đâu.”
“Thế anh đến đây để làm gì?” Hứa Minh Tâm thắc mắc hỏi.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm tĩnh, anh lại đứng rất xa cô, cô không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh.
Cô có thể nghe được tiếng hô hấp không ngừng truyền đến trong điện thoại, có chút nặng nề.
Lâu sau, đầu dây bên kia truyên đến giọng nói nghẹn ngào trâm thấp của anh, giống như khúc đàn cello hòa nhập vào sắc đêm, đặc biệt trầm bỗng và dễ nghe.
“Nhớ em.”
“Quả thật không yên tâm về em, muốn đến xem em thử. Giây phút nhìn thấy em thì anh đã yên tâm hơn nhiều rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này thì cười thâm trong lòng, nhưng bên ngoài thì giả vờ như không có gì.
“Anh nói cái gì? Gió lớn quá, em nghe không rõ, anh nói lại một lần nữa đi”
Cố Gia Huy nghe vậy thì có chút ngại ngùng, lúc nãy anh còn hùng hồn nói ra, không cảm thấy lời nói này sến sẩm.
Danh Sách Chương: