“Dù gì cháu cũng là gái đã có chồng rồi, nếu cháu muốn quay về thì Cố Gia Huy cũng sẽ không đồng ý đâu. Thỉnh thoảng đến thăm dì là được rồi.
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thi không ngờ có một bóng người lảo đảo chạy đến nắm lấy bàn tay của Quý Thiên Kim rồi đứng chắn trước mặt của bà ta.
“Minh Lan, bà là Minh Lan phải không?”
Quý Thiên Kim nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi lếch thếch thì cau có mặt mày rồi tức giận hất tay của ông ta ra: “Đồ bã rượu này, ông là ai chu?”
“Tôi… tôi là Tần Nhâm Thành đây, bà không nhớ tôi sao?”
“Thật là xin lỗi, tôi không biết người này là ai hết Quý Thiên Kim liếc nhìn qua ông ta rồi ráng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng lại, bởi vì bà ta không ngờ lại gặp ông ta ngày cho này.Đáng lẽ Quỷ Thiên Kim phải dự đoán được điều này mới phải nhưng chỉ vì một chút sơ suất do một lòng muốn đến thăm Hứa Minh Tâm nên đã quên mất sự tồn tại của người đàn ông này.
“Tôi không phải là Minh Lan, ông nhận nhằm người rồi.”
“Không… chính là bà mà. Tôi không nhận nhằm đâu, bà chính là Minh Lan, là Minh Lan của tôi…”
Nói rồi người đàn ông kích động ôm chầm lấy Quý Thiên Kim.
Quý Thiên Kim cũng tỏ rõ thái độ của bà ta, lập tức nhằm ngay chỗ hiểm của ông ta mà đã một củ như trời giáng tưởng chừng như muốn tuyệt từ tuyệt tôn luôn.
Ông ta đau điếng người đến mức mồ hôi chảy ròng ròng và thấy rõ gân xanh trên thái dương đập thình thịch. Ông ta vội vàng đưa tay ôm lấy bộ hạ rồi có người lại tỏ vẻ đau đớn.
“Á, bà thật là ác độc mà.” Ảnh Hoa Bì vừa nhăn nhỏ mặt mày vừa kêu lên đầy đau khổ, “Lần sau ông còn dám đụng đến tôi thì tôi sẽ lập tức thiến ông ngay”
Chữ “thiến được bà ta gần giống nhân mạnh nổivới vẻ đẩy vẻ uy hiếp.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì cực kỳ sửng sốt.
Thật không ngờ người dì dịu dàng tao nhã của cô lại thốt ra những lời như vậy sao?
Ảnh Họa Bì là một người đàn ông mà nghe nói vậy thì giận đến mức run lẩy bẩy.
Hứa Minh Tâm và người đàn ông kia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Quý Thiên Kim, còn Quý Thiên Kim lại khoanh tay trước ngực mà ung dung rời khỏi đó.
Sau một lúc đỡ đau hơn thì Ảnh Hoa Bì mới vội vàng chụp lấy cánh tay của Hứa Minh Tâm mà hỏi dồn dập như cảnh sát hỏi cung tội phạm vậy: “Bà ấy… bà ấy là cái gì của cô?”
“Bà ấy là dì của tôi, bà ấy tên là Quý Thiên Kim chứ không phải Bạch Minh Lan đầu. Ông đã nhận nhầm người rồi.”
“Vậy mẹ của cô có quan hệ như thế nào với bà áy?”
“Thi là hai chị em ruột chứ còn gì nữa. Mẹ của tôi là chị gái, còn bà ấy là em gái.
Người đàn ông nghe nói như vậy thì võ mạnh vào dầu như đã được xóa tan moi nghi ngờ.
“Đúng rồi, đúng là như vậy rồi. Minh Lan. Bà đi từtừ thôi, đợi tôi với. Tôi chính là Tần Nhâm Thành đây, tôi không tháo mặt na ra nên bà mới không nhận ra tôi là ai có đúng không? Bà hãy nhìn xem tôi là ai đây này?”
Ảnh Họa Bì liền khập khiễng đuổi theo Quý Thiên Kim.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy chuyện này mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Quý Mặc Nhiên hoàn thành xong các nghi thức cúng tế Thẩm Thanh thì đang chuẩn bị rời khỏi đó.
Xe đã nổ máy thì không ngờ lại có một người chạy tới đập cửa xe.
Danh Sách Chương: