“Em nhanh chóng đến đây đi, kẻo lại trở thành người vô tội gặp tai họa, anh sợ Charles sẽ nhân cơ hội này để gây khó dễ”
Cố Gia Huy gật đầu và cúp điện thoại, anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Hứa Minh Tâm một cái: “Cứ nghỉ ngơi ở chỗ này đi, anh đi một chút rồi sẽ trở lại, chờ sóng gió qua đi thì anh sẽ tìm cách đưa em về nhà”
Anh xoay người rời đi, căn dặn người trong cung điện chú ý đến Hứa Minh Tâm thật kỹ, dặn dò bọn họ không cho bất cứ ai ra vào.
Đối mặt với các vị khách quý, người trong cung điện đương nhiên sẽ dốc hết sức lực. Cố Gia Huy không biết rằng ngay sau khi anh vừa mới rời đi, có một người khá đáng nghi xuất hiện ở phía cuối hành lang.
Cố Gia Huy đi vào bãi cỏ, nơi ấy đã náo loạn như một nồi cháo, binh sĩ của cung điện cũng tham gia, bọn họ vây quanh cô dâu và chú rể.
Những người còn lại thì kiểm tra mọi người, tất cả các cung điện đều bắt đầu điều tra nghiêm ngặt, trừ phi Phó Minh Tước có ba đầu sáu tay thì nếu không anh ta căn bản không thể ra khỏi cung điện được.
Mà kho bảo vật ở sâu trong cung điện, chiếc áo cưới của Nữ hoàng kia đã bị đánh cắp, một bộ váy lớn cứ biến mất như vậy, binh sĩ xung quanh đã ngã xuống đất từ lâu.
Phó Minh Tước bị thương, cánh tay bị đạn xuyên thủng, máu me bê bết Anh ta phải bịt chặt động mạch quanh vết thương, sợ rằng mùi máu của mình sẽ thu hút thêm những binh sĩ khác.
Cả người anh ta nhếch nhác, nhưng bộ váy trong ngực lại không dính một hạt bụi nào và được gói gọn trong một bộ âu phục khác “Ở bên kia! Các người đi tới đó kiểm tra đi, đội thứ hai sẽ đi theo tôi!”
Cách đó không xa truyền đến giọng nói đều nhịp của binh sĩ.
Phó Minh Tước nhíu chặt mày lại, anh ta chạy vào các góc chết để tránh sự theo dõi Sảnh trước được canh phòng cẩn mật, không thể nào đột nhập được.
Lui về phía sau thì có một con đường để vận chuyển bát đĩa, nói không chừng có thể liều một lần.
Anh ta kéo thân thể mệt mỏi và bị thương của mình mà đi tới một cách chật vật.
Cuối cùng cũng tiếp cận được con đường mòn, cửa ra vào vẫn được binh sĩ canh phòng cẩn mật, thậm chí còn mang theo súng đạn. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Bằng cách này, anh †a đã đột phá vòng vây và lao ra ngoài, nhưng nó là một ngõ cụt.
Bây giờ, người tiếp viện đã đến ở bên ngoài, anh ta giống như một cá ở trong chậu, khó có thể tự bảo vệ mình.
Ngay lúc Phó Minh Tước mặt ủ mày chau thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến sau lưng anh ta.
“Nhanh lên một chút, người đó đã đến, Vương phi ra lệnh cho chúng ta nhanh chóng mang người đi”
“Đã biết, hiện tại toàn bộ cung điện đều loạn thành một nồi cháo, chuyện này đối với chúng ta cũng không tệ.”
Hai binh sĩ bước đi vội vã, một trước một sau đi tới.
Người phía sau đang đi, nhưng không nghĩ tới có một người đang treo ngược trên nóc nhà và người đó đột nhiên bẻ gấy cổ của anh ta.
Binh sĩ chết ngay lập tức và cũng không có thời gian để kêu cứu.
Người đi phía trước căn bản không hề chú ý tới tình huống của đồng bọn, anh †a vẫn cảm đầu đi tới phía trước.
Ở chỗ khúc quanh, anh ta mới nhịn không được mà nhắc nhở.
“Nhanh lên một chút, xe đã tới rồi!”
Danh Sách Chương: