Dao gọt hoa quả khá bén, chỉ đẩy vào thôi cũng đủ làm chảy máu rồi.
Nhìn thấy máu, bà ấy sợ tới mức hồng bay phách lạc.
Bà ấy muốn rút ra nhưng lại bị ông ta ngăn lại.
“Hoặc giết tôi, một mạng đổi một mạng, và ân oán của chúng ta sẽ kết thúc ở đây. Hoặc là bà là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ đâu.”
“Nếu còn sống thì tất nhiên phải sống với bà, còn nếu chết thì tôi cũng muốn phải hóa giải hết ân oán của chúng ta. Tôi chỉ cho bà hai con đường này, Thiên Kim, bà là người thông minh, bà nên biết phải chọn con đường nào, đúng không?”
“Hoặc là tôi chết hoặc là chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Hay là bà không nỡ để tôi chết?”
“Ông… đừng mơ tưởng nữa, tôi đã cạn tình cạn nghĩa với ông rồi, ông muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho ông” Quý Thiên Kim nổi điên, nghiến răng nghiến lợi, chủ động ra sức.
Con dao nhỏ lại tiến sâu vào, máu nóng cũng bắt đầu chảy ra.
Như thể là vòi nước được mở ra, dòng máu nóng chảy ra càng dữ dội hơn.
Tân Nhâm Thành vẫn không kêu lên một tiếng đau đớn mà chỉ nhíu chặt mày, vẻ mặt càng ngày càng trở nên khó coi vì mất máu quá nhiều.
Máu chảy qua con dao, nhuộm đỏ bàn tay của bà ấy, một mảnh đỏ tươi.
Không… không được vào sâu hơn, nếu không ông ta thật sự sẽ chết!
Quý Thiên Kim luôn đánh cược rốt cuộc mình và Tân Nhâm Thành ai nhận thua trước.
Nhưng rõ ràng bà ấy đã đánh giá thấp sự quyết tâm của ông ta, ông ta cam nguyện chịu chết để chuộc tội.
Nhưng con cũng đã không còn thì lấy tính mạng của ông ta có ích lợi gì?
Quý Thiên Kim đau khổ hét to, bà ấy ra sức rút dao trái cây ra vứt mạnh xuống đất.
Bà ấy kiềm chế ngón tay không ngừng run rẩy.
Mấy năm qua bà ta dẹp sạch, diệt trừ không ít người và chướng ngại cho nhà họ Quý nhưng chưa từng có lần nào thấy nhiều máu làm dơ bẩn tay mình như vậy.
Bà ấy chật vật tựa lên tường thở dốc, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
“Thiên Kim, bà không sao chứ…”
Một tay Tân Nhâm Thành che vết thương, tay kia lần mò tìm kiếm bà ta, muốn trấn an tâm trạng của bà ta.
Nhưng không nghĩ tới bà ta càng kích động hơn, bà ta khước từ: “Ông cách xa tôi ra, đời này tôi không muốn nhìn thấy ông! Dù con tôi không phải do chính tay ông sát hại thì cũng vì ông mà ra! Tôi lấy mạng của ông có ích lợi gì, tôi đã mất con, đời này của tôi đã không còn con nữa. Tôi là phụ nữ, tôi không thể sinh, đây là chuyện đáng châm chọc cỡ nào!”
“Tân Nhâm Thành, ông cho rằng tôi không muốn giết ông sao? Mấy năm qua tôi vẫn biết ông đang ở đâu, ông biến thành dáng vẻ thế nào, nếu như tôi thật sự muốn lấy mạng của ông thì tôi cần gì phải chờ tới bây giờ!”
“Tôi không yêu ông, tôi cũng không hận ông, tôi chỉ tự trách mình. Vì muốn biết rõ tình cảm với Dạ Lang năm đó mà tôi lấy mình thực nghiệm để tìm được người của hắc đạo, muốn biết những thứ không sạch sẽ trong tay các người, muốn biết rốt cuộc những người coi thường pháp luật lấy cái gì coi là nghề nghiệp, lại có mục đích gì?”
“Mọi sai lầm của tôi là không nên dấn sâu vào vũng bùn rồi trả giá bằng chính mình. Tôi và con có duyên không phận, càng không có tình nghĩa với ông, nếu như đây là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi thì tôi sẽ chấp nhận, ông đừng tới quấy rầy tôi nữa, sau này chúng ta ai đi đường nấy, cả đời không qua lại với nhau.”
Danh Sách Chương: