“Tôi nhớ lần đầu khi tôi gặp bà, bà cũng nói với tôi như vậy. Bà cảnh cáo tôi không được đỗ xe sai quy định, không được lừa tiền người khác, cũng không được lừa tình cảm của một thiếu nữ.
Tôi biết cải trang, hầu như lần nào cũng sẽ biến thành một người khác nhau để đi làm nhiệm vụ. Mỗi lần tôi ra cửa, bà sẽ hé mặt ra, nói nếu tôi bị tám, chắc chân sẽ vào từ ngói, thậm chí bà còn đọc to điều luật lên, nói tôi ít nhất sẽ bị phân hai năm tù giam. Nếuhôm nào tôi dắt về một cô bé vị thành niên, bà sẽ lại nói cho tôi nghe tội câu dẫn vị thành niên bị phạt bao nhiều năm.
Thật ra vào lúc đó, tôi đã nhận ra thân phận của bà không hợp lý lắm. Tôi còn cho rằng bà là một thiên kim nghèo khổ, không có nhà để về, nhưng bây giờ… xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Quý Thiên Kim, rốt cuộc bà là ai, tại sao lại tiếp cận tôi, tại sao lại rời khỏi tôi?”
Nói tới câu cuối, giọng Ảnh Họa Bì khàn đi, xen lẫn từng đợt hít thở nặng nhọc. Ông ta chăm chú nhìn Quý Thiên Kim thật lâu, trong đôi mắt như hiện lên ngọn lửa.
Quý Thiên Kim thản nhiên né tránh tầm mắt ông ta, tựa như không muốn nhìn thấy ông ta nữa.
“Chơi cho vui thôi, cần gì phải để ý nhiều.”
“Vậy tại sao đến giờ bà vẫn chưa lấy chồng?”
“Ông cho rằng tôi vì ông sao? Mơ mộng quá đấy.” Quý Thiên Kim nói mia, “Quỷ Thiên Kim… đây là câu trả lời của bà sao? Điều tôi canh cánh trong lòng bao lâu nay, rốt cuộc chi là một lần chơi cho vui của bà thôi hà? Bà nên biết là dám đùa giãn với tôi, sẽ phải trả cái giá rất đắt đầy“Theo những gì tôi biết, chợ đen, xã hội đen chỉ là một đảm ô hợp. Nhà họ Phó đã lâu không quan tâm đến chuyện trong giới xã hội đen, ông Cửu của chợ đen thì trở nên như vậy. Vì bọn họ và nhà họ Quý không có xung đột về lợi ích, nếu không thì đã sớm bị tiêu diệt rồi. Cho nên, tôi đùa giỡn ông sẽ phải trả cái giả đắt gì thế? Tôi đang chú tâm lắng nghe đây.” Bà ta nhưởng mày nhìn qua, không sợ hãi chút nào.
Bà ta nhìn gương mặt đối diện, trông hơi già đấy nhưng bà ta biết dung mạo thật của ông ta không phải như vầy. Nhiều năm trước bà ta từng ngẫu nhiên nhìn thấy một lần, vô cùng đẹp trai.
Chỉ với khuôn mặt đó của ông ta cũng đủ đốn tim biết bao thiếu nữ. Nhưng ông ta lại cố tình biến mình trở nên thật tầm thường rồi mới đi cua con gái nhà người ta. Hồi đó cả bà ta cũng nhận ra Tần Nhâm Thành không phải là một playboy chính hiệu. Ông ta chỉ là đang tìm kiếm một người người thích mình thật lỏng chứ không phải chỉ thích mỗi cái túi da, tiền tài, sự nghiệp hay quyền lực của ông ta… Ông ta chỉ là đang tìm một người có thể cùng ông ta hoạn nạn có nhau.
Một người đàn ông hai mươi tuổi lại có suy nghĩ như vậy khiến bà ta cảm thấy vô cùng buồn cười, cũng vô cùng tò mò nên không kiếm được mà tiếp tục đổitheo ông ta, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ông ta là người như thế nào.
Cái đêm hai mươi năm trước đó, rốt cuộc là chỉ trói buộc mỗi cơ thể hay đã giam giữ cả trái tim? Là chỉ bắt giữ một mình bà ta hay cả hai người đều rơi vào tay giặc?
Bà ta vốn còn định nghe xem kế hoạch trả thù của ông ta ra sao, không ngờ ông ta đột nhiên áp sát, thân thể cao lớn ghé lại gần đây.
Hai người họ đã quên mất cảm giác khi mỗi chạm môi là thế nào rồi.
Con người của bà ta co lại, khiếp sợ nhìn khuôn mặt đang dẫn được phóng đại lên trước mắt, trái tim cũng nảy lên cuồng nhiệt. Bà ta quên đẩy ông ta ra, cũng không nhớ phải đáp lại, chỉ biết ngây ra như phỗng. Bốn mươi tuổi mà còn nổi lên cảm xúc rung động như hồi còn trẻ… là cảm giác thế nào?
Chết tiệt!
Chẳng lẽ với người đàn ông này, tới tận bây giờ bà ta cũng không có cách nào chống cự lại sao? Chờ tới khi bà ta hoàn hồn mới buồn bực đẩy mạnh Tần Nhâm Thánh ra.
Ông ta híp mắt, cười lạnh: “Bà vẫn giống hệt năm đó, nhạt nhiều VÔ Vị!
“Ông nói cái gì?”
Danh Sách Chương: