Ngược lại, Hứa Minh Tâm đã không còn giữ được bình tĩnh.
“Nếu như anh đã biết, tại sao lại còn hợp tác cùng với một nhân vật nguy hiểm như thế chứ?”
“Chẳng lẽ tôi không nguy hiểm ư?” Anh ta cười nói: “Cô tưởng tôi không biết Lance đang suy nghĩ gì hay sao? Nhưng thế thì đã sao, thuận theo nhu cầu hai bên thôi, nếu như anh ta có khả năng giết được tôi thì đã ra tay từ lâu lắm rồi, cần gì phải nhịn tôi đến tận bây giờ chứ?” Hứa Minh Tâm nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy đúng, chắc chắn là quan hệ song phương cùng có lợi cho nên mới có thể chung sống hòa bình được.
Quả nhiên là cô đã nghĩ quả đơn giản.
Cô vẫn luôn cho rằng việc người với người ở chung với nhau chỉ cần tình cảm là đủ. Bây giờ mới biết được, hóa ra giữa những nhân vật lớn với nhau, người với người mà ở chung là cần tổn tại lợi ích.
Cô chớp mắt một ánh mắt u ám, lợi ích… một từ rất hiện thực cũng rất tàn nhẫn.
Phó Minh Tước thấy dáng vẻ của cô cũng biết là chính bản thân mình đã nói quá nhiều.
Anh ta mấp máy môi, nói: “Minh Diệp rất nhớ cô.”
“Cô bé có khỏe không? Tôi không thể về đón tết, tôi cũng không biết các anh ở đâu, cũng không có tặng quà năm mới nữa.”
Đồ chơi, nhà cửa lắp ghép cô chuẩn bị cũng không thể tăng được.
“Bây giờ con bé không có ở cạnh tôi, sức khỏe bản thân cũng ổn rồi, chỉ là… con bé rất nhớ cô.”
“Chỉ cần sức khỏe của bản thân tốt rồi sau này sẽ còn có thể có cơ hội gặp mặt thôi, không cần nôn nóng đầu.”
“Nghe nói cô muốn kết hôn với Cố Gia Huy à? Anh ta là người có muốn ở bên cạnh cả đời sao?” Sắc mặt Phó Minh Tước tối sầm lại, nặng nề nói từng chữ “Đương nhiên rồi.”
Hứa Minh Tâm không suy nghĩ nhiều mà nói ra, không có một chút do dự nào.
Phó Minh Tước nghe cô nói như thế nên rơi vào trầm lặng.
Mắt phượng hơi hơi nheo lại, bên trong giống như là chứa đầy mực.
Lông mi thật dài che khuất vẻ đẹp của đôi mắt, đến mức trước sau Hứa Minh Tâm cũng không thể nhìn thấy.
Hai tay của anh ta buông xuống bên eo, im hơi lặng tiếng mà xiết chặt.
“Như thế cũng tốt
Bốn chữ này nói ra vô cùng nặng nề.
Hứa Minh Tâm không có nghĩ nhiều đến thế, trà lời: “Tôi phải về rồi, chỗ này quá nguy hiểm, tôi không thể tiếp tục nán lại đây được nữa.”
“Đi đi, rời đi càng xa càng tốt, Kettering… rất nguy hiểm”
Hứa Minh Tâm gật gật đầu, sau khi chào tạm biệt anh ta thì lập tức quay trở về”
Phó Minh Tước đưa mắt nhìn cô rời đi, cuối cùng sau khi biến mất không thấy gì nữa mới nhàn nhạt thu lại ánh mắt.
Hứa Minh Tâm về đến nơi ở của Diên, cũng tách khỏi Cố Gia Huy.
Danh Sách Chương: