Nhân viên y tế nhanh chóng đưa anh ta vào bệnh viện, bởi vì chảy máu quá nhiều nên tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Người quản lý chỉ bị gãy xương sườn thôi, không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Thư Hân nghe thấy tin tức này, nội tạng như muốn lộn ngược ra.
“Thư Hàn, cậu vẫn đang nghe máy chứ?”
“Tớ…tớ đây.” Một hồi sau cô mới định thần lại.
“Bây giờ tớ không thể nói nhiều với cậu, Cố Cố vẫn chưa biết chuyện này, tới phải về chăm sóc cho Cố Cố đây.”
“Ở…ở bệnh viện nào thế, tớ sẽ đến đó.”
Hứa Minh Tâm nhanh chóng nói ra địa chỉ.
Bệnh viện này ở phía tây Đà Nẵng, Ôn Mạc Ngôn bị tai nạn giao thông nên được đưa đến bệnh viện gần nhất, đến bây giờ vẫn đang làm phẫu thuật và chưa tỉnh lại.
Bạch Thư Hân lái xe như bay, cửa sổ xe kéo xuống khiến gió lạnh ùa cả vào trong xe.
Lòng cô như bị lửa thiêu đốt, loạn hết cả lên, chỉ có những cơn gió lạnh này mới có thể khiến cô tỉnh táo một chút.
Buổi chiều còn bình thường mà, sao mà chưa tới một ngày đã xảy ra chuyện rồi?
Nếu như cô sớm biết sẽ thế này, nhất định cô sẽ không nạt nộ anh.
Xin lỗi, xin lỗi!
Hai chữ này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu Bạch Thư Hân.
Cô lái xe suốt một tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện phía tây ngoại ô.
Cô nhìn thấy Cố Gia Huy đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt lạnh tanh, nhíu hết mày lại.
Cánh tay buông lỏng gõ nhẹ vào thanh vịn tay của dãy ghế ngồi, khiến khu hành lang vốn yên tĩnh phát ra tiếng động khe khẽ.
Cô nhanh chóng tiến lên phía trước và hỏi: “Ôn Mạc Ngôn sao rồi?”
“Tình trạng không được khả quan lắm.”
Cố Gia Huy nói ra bảy chữ này khiến Bạch Thư Hân choáng váng hết đầu.
Anh chưa thông báo cho Ôn Thanh Vân biết, anh sợ cô sẽ không chịu nổi, bây giờ người vẫn chưa ra, tình trạng thế nào mọi người vẫn còn chưa rõ.
Anh chỉ có thể hy vọng Ôn Mạc Ngôn tai qua nạn khỏi.
“Sao lại như thế chứ?”
Bạch Thư Hân sững sờ nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên đầu anh ta quấn một lớp băng gạc, sắc mặt trắng bệch, vẫn trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ đổ hết mồ hôi hột nói: “Phẫu thuật lần này cũng khá thành công, đợi hai mươi bốn tiếng xem tình trạng của bệnh nhân thế nào đã.”
Nghe bác sĩ nói thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thư Hân đợi ở phòng bệnh, không rời nửa bước.
Trong lòng cô rất hối hận, bởi vì những lời nói quá đáng của mình.
Cố Gia Huy vẫn còn chút chuyện phải xử lý, vừa hay có Bạch Thư Hân ở đây, anh mới an tâm đôi chút.
Danh Sách Chương: