Hơn nữa, cô cũng không ngờ được Cố Gia Huy sẽ mất tích hơn nửa tháng, so với lần trước còn lâu hơn nữa.
Hơn nửa tháng anh cũng không liên lạc được với mình, anh không cảm thấy lo lắng sao?
Cô không muốn sau này hàng năm phải trải qua chuyện này một hai lần, cuộc sống lo sợ phập phồng như thế này, thật sự rất khó chịu được. “Hứa Minh Tâm… Bây giờ em nói muốn từ bỏ anh hay sao?”
“Ừ… em không tin tưởng anh, cũng không tín nhiệm chính bản thân mình. Anh xảy ra chuyện gì rồi, em không bảo vệ được anh, ngược lại sẽ làm liền lụy anh mất. Em không thể không thừa nhận, bản thân chính là gánh nặng phiền toái của anh. Bước trên con đường này, có rất nhiều người nói với em như thế, nhưng em lại không tin, bởi vì em cảm thấy chính mình có thể làm tốt hơn nữa, mới có thể bảo vệ được bản thân, không cần anh phải bận tâm về em.”
“Nhưng… Nhưng mà trận hỏa hoạn lần trước làm em hiểu ra rằng, em vẫn là thứ đồ bỏ đi, làm gì cũng sai cả. Ngay cả tính toán sổ sách em còn làm không xong, chỉ có thể nấu nướng một chút đồ ăn. Thật sự là em với anh không thích hợp… Cũng có lúc em tự so sánh mình với Lucia, phát hiện bản thân không có chỗ nào có thể so được với cô ấy. Anh vẫn còn chút tình cũ với cô ấy, tình yêu cũ quay lại chắc là rất đơn giản. Cô ấy lại có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh, so với kẻ vô dụng như em tốt hơn rất nhiều.”
Lời nói của cô vừa chấm dứt, cổ tay liền bị người đàn ông dùng sức bóp chặt.
Anh dùng lực rất lớn, đau đến mức khiến cô khiến cô nhíu mi, nhưng vẫn không chịu khuất phục, không kêu đau, ngược lại cứ cố chấp nhìn anh, không có chút sợ hãi nào.
Đôi mắt phương thâm thủy của anh đen thăm thắm, giống hệt như một đầm mực đen nồng đậm, vô củng mạnh m
Cô thật sự cảm thấy sợ hãi, nhưng trên mặt lại không lộ ra cái gì. “Hừa Minh Tâm, em có thể từ bỏ anh, nhưng em không thể đẩy anh vào lòng người đàn bà khác được “Anh có chọn ai… Thật ra không liên quan gì đến em. Em thật sự muốn từ bỏ. Nếu như có thể, em rất muốn bàn thân ăn một hơi có thể biến thành một người to béo, trở thành một người phụ nữ kiên cường độc lập. Em cũng có thể lực, có tại mắt khắp nơi, có thể biết hết từng hành động một của anh.”
Tâm trạng của cô hơi mất khống chế mà gào to lên, đây là lần đầu tiên cô sụp đổ như thế.
Lúc trước Cố Gia Huy giảm thị bản thân, cô có thể hiểu được, mặc dù không thích như thể nhưng cô lộ ra mềm yếu, chính mình lập tức thỏa hiệp.
Anh ấy lo lắng cho mình, cho nên bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn thấy bản thân, nắm rõ hành động của cô.
Cô có thể chấp nhận, cũng muốn làm anh yên lòng.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, lúc anh rồi đi có cũng vô cùng lo lắng. Cô ở Đà Nẵng, ở cùng một thành phố với anh, lại làm việc trong tập đoàn của anh, anh cũng muốn giảm sắt, điều khiển.
Vậy còn có thì sao?
Cô không cần cảm giác an toàn hay sao?
Anh tha hương nơi đất khách quê người xa xôi, cơ thể bất tiên, lại biến mất lâu như thế.
Mỗi đêm cô đều ngủ không yên giấc, trấn trọn thao thức, cả ngày cứ vô tri vô giác.
Hôm sau lại còn phải mạnh mẽ xốc lại tinh thần đi làm, không dám để Bạch Thư Hân phát hiện ra vẻ khác thường của mình. “Cố Gia Huy, Em vẫn cứ cho là bản thân mình sợ quỷ nhất, nhưng hiện tại em cảm thấy mình sợ nhất chính là… bị người khác thao túng tình cảm, trở nên không giống con người chân thật của bản thân. Em cứ cho là mình sẽ không đánh mất bản thân, nhưng mà… em vẫn lầm đường lạc lối. Em thật sự rất muốn biết, Hứa Minh Tâm sau khi rời khỏi Cố Gia Huy rất cuộc sẽ trở thành người như thế nào. Em muốn trở lại một năm trước. Em không muốn trở thành vật phụ thuộc vào anh, để anh trở thành người chu cấp tiền bạc cho em. Cho nên… em muốn từ bỏ anh ”
Yêu một người không đáng sợ, đáng sợ nhất là sau khi rơi vào bể tình, đến cuối cùng lại đánh mất bản thân mình.
Cô vẫn luôn cho rằng tính cách của mình kiên định, sẽ không bị dán lên cái mác của Cố Gia Huy.
Danh Sách Chương: