Quả nhiên không phải người địa phương, nếu không làm sao lại không biết Hứa Minh Tâm. Lúc trước, khi công khai chuyện tình cảm cũng gây nên một phen ổn áo huyện náo, ở thành phố này cơ bản không người nào không biết, không người nào không hiểu “Bất kể nói như thế nào, đây cũng là mày ngườikhông đúng. Bà phải chịu trách nhiệm.” Bạch Thư Hân bày ra thái độ cứng rắn nói.
Đối phó với loại người bắt nạt kẻ yếu, không hiểu lễ nghĩa này thì phải căng cường thế và thô bạo hơn.
Nhu nhược yếu đuối như Hứa Minh Tâm, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt.
“Thư Hân…
Hứa Minh Tâm hơi nhíu mày, muốn khuyên can, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Thật sự không đáng để cầu xin, vốn dĩ là mấy người phụ nữ này không đúng.
Mặc dù cô cũng muốn chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, nhưng cũng phải xem thái độ của đối phương.
Nếu như đối phương hòa khí, vậy mọi người hòa khí sinh tài rồi.
Nhưng đối phương kiêu ngạo như thế, rõ ràng sai rồi, nhưng thái độ lại không đoan chính, vậy cô cũng không cần khách khí.
Thiện lương có thể có, nhưng thiện lương không thể mất đi góc cạnh, biến thành quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp một cái được.
Thiện lương cũng có thể mạnh mẽ
Cô siết chặt năm tay, biết sâu một hơi, nói: “Contrai bà thật sự làm mất đổ của tôi, hơn nữa, không thể tùy tiên ăn đồ của người khác, như vậy rất không lễ phép”
“Bà trả tiền điểm tâm ngọt, còn lại tôi trả tiền, mặt khác bà cũng phải giúp tôi tìm nhấn. Chiếc nhẫn đó rất quan trọng với tôi, và bà cũng phải chịu trách nhiệm”
“Trách nhiệm? Hai người các cô đến để diễn hài sao? Một cái nhẫn rách, tôi mua lại cho các cô là được. Đừng nói các cô đến ăn chực uống chực, thuận tiện lừa tiền chứ? Bảo tôi trả tiền tráng miệng, lại bảo tôi tìm nhẫn. Chiếc nhẫn nhỏ như vậy, camera chưa chắc có thể nhìn thấy, biết đâu được các cô không mất nhẫn thì sao?”
Bạch Thư Hân nghe vậy, nhíu chặt mày nói: “Tôi thật đúng là chưa từng thấy qua người không biết xấu hồ như vậy, làm sai còn giả mồm như thế. Chiếc nhẫn tuy nhỏ, nhưng chúng tôi đưa qua đưa lại, camera chắc chắn sẽ quay được. Điều chỉnh giám sát là được!” Bạch Thư Hân cũng không nói nhảm, lập tức cho người xem camera.
Trong camera, Hứa Minh Tâm tháo nhẫn xuống, Bạch Thư Hân xem xong trả lại, cảnh quay rất rõ ràng.
Chiếc nhẫn rất nhỏ, hình ảnh không rõ ràng, chỉcó thể nhìn ra được hai người cầm đổ gì đó.
Quý bà kia không còn lời nào để nói, nhưng lại không chịu khuất phục củi người tìm kiếm, trực tiếp lấy ví tiền ra.
“Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cô là được rồi, lười mất mặt với cô ở đây lắm. Nghèo đến điên rồi mới nghĩ đến việc dùng tiền lừa đảo này!” Dứt lời, bà ta trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu.
“Tôi sợ bà bồi thường không nổi đâu.
Hứa Minh Tâm nhìn cũng không nhìn chi phiếu bà ta dua toi.
Người kia nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng.
“Em gái, nói mạnh miệng cũng đừng có nói đến đầu lưỡi chứ, cô cần phải thấy rõ ràng mấy con số không này!”
“Chẳng lẽ bà còn có thể cho tôi ba mươi lăm tỷ sao?”
“Ba mươi lăm tỷ? Trong camera chỉ có một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ mà thôi, tôi thấy cũng chỉ có mấy trăm triệu là cùng, cho cô ba trăm triệu là đủ rồi. Không nghĩ tới các cô còn rất giỏi lừa tiền cơ đầy, lại muốn đến ba mươi lăm tỷ, nằm mơ đi!”
Danh Sách Chương: