Dương Cường dùng sức hất ra. Dương Cát Tường ngã nhào xuống đất, kinh ngạc nhìn bố.
“Bố…”
Mỗi cô ta run rẩy, tự lẩm bẩm một mình.
Dương Cường cúi người xuống, giọng nghẹn ngào: “Là con bé sai, cố tình phạm luật, hại bạn gái của cậu. Tất cả là do tôi không biết dạy con, xin cậu Gia Huy hãy để con bé đi.”
“Để cô ta đi? Vậy tại sao cô ta không để cho vợ chưa cưới của tôi đi.”
Cái gì? Vợ chưa cưới? Hai người đã đính hôn rồi
Dương Cát Tường nghe được tin này càng sốc.
“Cho nên tội của cô càng lớn.”
Cố Gia Huy lạnh giọng nói ra từng chữ “Vậy thì… cậu Gia Huy muốn gì?”
“Cho con gái ông nếm trải vị đắng mà vợ sắp cưới của tôi đã từng phải trải qua. Xe ngoài cửa đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta lập tức rời đi.”
“Đi… đi dâu?”
“Lấy chồng. Tên ngốc kia đã thả vợ sắp cưới của tôi, tôi cũng nên gả cho anh ta một người vợ. Cái này gọi là có qua có lại, hiểu không?”
“Không… con gái của tôi là vàng là bạc, làm sao có thể gà ở nơi như vậy. Đừng mơ tưởng!” Dương Cường dù gì cũng là một người bố, không nỡ gả con gái mình cho một kẻ ngốc, hơn nữa lại ở trên núi.
Cố Gia Huy nghe vậy, cười lạnh nói: “Nhà họ Dương luôn muốn công danh lợi lộc, dù gì ông cũng sẽ gả con gái ông đi thôi. Ông còn có con trai, độ tuổi trước mắt cũng không phải lớn, còn có thể sinh thêm con nữa. Còn đứa rác rưởi này thật không đáng đâu.”
“Điều này…” khi Dương Cường nghe nói như thế, rõ ràng có một chút bình tĩnh kèm theo chút do dự
Ông ta còn một đứa con trai. Đứa con gái bất hiếu này đã đắc tội Cố Gia Huy, thậm chí còn vướng vào một vụ kiện tụng, thất bại thảm hại, thật sự không đáng để nuối tiếc.
Năm nay ông ta đã ngoài bốn mươi, còn nuôi thêm được một đứa nữa, vì một đứa con gái có đáng giá không?
Nhìn thấy bố mình do dự, trái tim của Dương Cát Tưởng co quắp lại.
“Bố, đừng nghe lời anh ta nói bậy. Con là đứa con gái bố đã nuôi nấng hơn hai mươi năm, vậy mà bố lại muốn gả con đến cái nơi quỷ quái kia sao? Bố có xứng đáng làm bố con không vậy?”.
“Vậy việc con gây phiền toái như vậy là đối xử đúng với bố mẹ và anh trai con sao?”
Dương Cường tức giận.
Cố Gia Huy hùa theo nói: “Ông Dương Cường quả thực rất sáng suốt, vì một thứ rác rười mà ném đi chức quan, đắc tội với người khác thì thật quá ngu xuấn. Hơn nữa, hôm nay tôi đến gây áp lực với ông, đoàn chừng không bao lâu nữa nhà họ Quý cũng sẽ tìm tới cửa thôi.”
Ngay khi Cố Gia Huy vừa dứt lời, người hầu ở cửa đã thông báo.
“Ông chủ, người nhà họ Quý đến rồi.”
“Có những ai đến?” Trái tim Dương Cường đột nhiên run lên, hỏi theo bản năng.
“Ông Quý Mặc Nhiên…”
“Như vậy không tệ…
“Và bà Quý Thiên Kim.”
Danh Sách Chương: