Nhưng chưa đến hai mươi phút, Hứa Minh Tâm đã tiêu hóa được không ít rồi, vẫn còn muốn đi tiếp xuống dưới, anh không nhịn được cảm khái, cô vợ nhỏ nhà anh quả thật ăn rất được. “Hứa Minh Tâm, anh đã hiểu tại sao anh phải nỗ lực làm việc như vậy rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh phải nuôi em.”
Sáu chữ, chữ nào cũng vang vọng lại.
Tim Hứa Minh Tâm run rẩy một cách mạnh mẽ, tự nhiên lại nhớ đến một bộ phim của Châu Tinh Trì. “Không làm việc có được không?”
“Không làm việc anh nuôi em chắc?”
“Anh nuôi em!” Một đoạn lời thoại kinh điển được lưu truyền rộng rãi.
Một người đàn ông dám nói ra ba chữ “anh nuôi em” phải cần đến dũng khí rất lớn đấy!
Hứa Minh Tâm quay người lại, dùng đôi mắt trong veo nhìn anh, nói: “Vậy anh sẽ nuôi em cả đời chứ?”
“Nhiều hơn, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, anh đều sẽ nuôi em.”
“Làm như vậy trông em có giống lòng tham không đáy quá không, anh đi làm việc mà em cứ ăn ăn uống uống, không ổn lắm thì phải?”
“Quả thực không ổn, em không nên chỉ biết ăn uống, còn phải biết đi mua quần áo đồ trang sức mà mình thích, còn cả đồ dưỡng da và đồ trang điểm. Đi du lịch cho khuây khỏa, đi làm việc mà bản thân em muốn làm.”
“Vậy còn anh?”
“Anh sẽ đi cùng em, nhìn thấy em cười là được rồi.”
“Vậy em với đồ phế vật há chẳng phải không có gì khác biệt à?”
“Nếu như trong lòng em thấy hổ thẹn, có thể cho anh ăn no, dùng để gán nợ” Anh cúi người xuống nói vào tai cô, cơ thể cô đột nhiên run lên tê dại.
Hơi thở không thoát ra được.
Dường như máu khắp toàn thân đều dồn hết lên đầu, làm đỏ hồng hết hai tại. “Đừng…đừng có mơ!”
Cô lắp ba lắp bắp nói, nhanh chóng quay người rời đi.
Cố Gia Huy không nhịn được nở nụ cười, đi theo bước chân của cô.
Có một đoạn đường tập trung bán các loại đồ ăn vặt trong nước, Hứa Minh Tâm vậy mà lại tìm thấy lẩu chín ngăn, lại còn có bánh rán chiến hoa quả nữa, rồi đến bánh bao hấp! Người xếp hàng mua bánh rán chiên hoa quả rất dài rất dài, từ xa xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm rồi.
Có một đoạn đường trung bán các loại đồ ăn vặt trong nước, Hứa Minh Tâm vậy mà lại tìm thấy lẩu chín ngăn, lại còn có bánh rán chiến hoa quả nữa, rồi đến bánh bao hấp!
Người xếp hàng mua bánh rán chiên hoa quả rất dài rất dài, từ xa xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm rồi.
Trời ơi, đã rất lâu cô không được ăn rồi, hồi nhỏ ở nhà ăn không được no, phải cực khổ làm mới tích góp được chút tiền, đi qua một con hẻm nhỏ để ăn.
Lúc đó cảm thấy thật chẳng khác nào mỹ vị trần gian.
Nhưng cô lại không có nhiều tiền tiêu vặt, chỉ có thể thỉnh thoảng mới đến một lần.
Đợi đến sau này quán ăn đó không bán nữa, cô cũng chưa từng được thưởng thức lại mùi vị đó.
Cũng không phải đầu phố không có mà là do cô không nếm ra được mùi vị của lúc đó nữa.
Danh Sách Chương: