“Vậy là tốt rồi” Cô chỉ nói ra bốn chữ này, không còn gì khác nữa.
Bạch Thư Hân nghe vậy, khóe mắt cũng nóng lên, rưng rưng nước mắt.
“Muốn ăn gì nào bà bụng bự?”
“Giờ tớ còn ăn gì được nữa? Đến chỗ cậu xem trước đi, muốn ngắm cậu thật kỹ, lại sợ cậu chạy mất tăm mất tích nữa”
“Lần này về rồi thì sẽ không rời đi nữa, tớ bảo đảm”
Bạch Thư Hân đưa tay lên thề với trời.
Hứa Minh Tâm gật đầu liên tục. Câu này, cô tin.
Bạch Thư Hân vẫn ở trong nhà trọ khi trước. Cô đột nhiên rời đi, rất nhiều đồ đạc trong phòng vẫn chưa dọn đi.
Nhân viên quản lý liên lạc với nhà họ Bạch, mẹ cô vẫn luôn trả tiền thuê phòng cho cô, đợi cô về ở.
Cô không thích ràng buộc, nếu đột nhiên quay về cũng chắc chắn sẽ không về nhà trước, nhất định sẽ đi tìm nơi nghỉ chân.
Sống trong môi trường mình quen thuộc vẫn tốt hơn là khách sạn.
Trong thời gian gần một năm này, mọi người đều nhớ cô.
Mỗi tháng đều có bảo mẫu đến quét dọn phòng, cho nên rất sạch sẽ, đi vào chỉ cần dọn dẹp đơn giản một chút là được rồi.
Bạch Thư Hân lại biết cả xuống bếp nấu cơm rồi, nhìn cũng rất ra hình ra dáng, thậm chí còn học hầm canh.
Hứa Minh Tâm kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn thấy một người xa lạ vậy.
“Cậu… cậu biết xuống bếp rồi ư?”
“Một mình sống bên ngoài, chung quy cũng phải chăm sóc cho bản thân, không thể suốt ngày ăn hàng quán chứ. Thường xuyên làm, không có thầy cũng tự biết. Đương nhiên, tớ không so được với cậu. Cậu cố chịu đựng mà ăn đi nhé. Tớ hầm canh cũng không tệ, có thể nếm thử xem sao”
“Cậu đã đến nhà họ Bạch chưa? Ngọc Vy với bác sĩ Doanh kết hôn “Còn chưa kịp. Tớ vừa buông hành lí xuống là đi tìm cậu rồi. Tớ cũng tưởng tớ sẽ về nhà tìm Lệ Nghiêm trước. Dù sao thì anh ấy cũng là người thân nhất với tớ. Nhưng tớ vừa bỏ hành lí là chỉ muốn gặp cậu thôi. Vì tớ biết, cậu là người khiến tớ thấy tự do nhất”
Sự thật đã chứng minh, lựa chọn của cô là đúng.
Chỉ có ở bên cạnh Hứa Minh Tâm, cô mới có thể thoải mái nhất.
Không có bất cứ sự giả tạo nào, có thể không cần kiêng kị gì hết.
“Vậy ăn cơm xong, chiều cậu đi xem xem đi. Bọn họ đều rất lo lắng cho cậu đó”
“Ừ, tớ sẽ đi. Cậu có thai rồi, phải uống chút canh gà hầm cẩu kỷ, có lợi cho sức khỏe của cậu đó”
“Cậu từng học đấy à?” Hứa Minh Tâm tò mò hỏi.
“Đoán mò đó.”
Bạch Thư Hân cười, tùy ý nói.
Đợi một tiếng sau, cơm canh đã xong, ba món một canh.
Đây là lần đầu Hứa Minh Tâm ăn đồ ăn do Bạch Thư Hân nấu.
Tay nghề không tồi, xem ra một năm nay Bạch Thư Hân nấu cơm không ít.
Danh Sách Chương: