Để lấy lòng Lệ Nghiêm, Cố Yên rất thận trọng trong tình yêu, cô ấy hoàn toàn sa ngã nên làm sao chú ý đến bản thân được.
Cô ấy hùa theo sở thích của anh ấy và cuối cùng suýt nữa thì đánh mất chính mình.
Sau khi rời khỏi Lệ Nghiêm, cô ấy bỗng hiểu mình muốn cái gì và muốn làm gì.
Cô ấy không hề cảm thấy hối hận khi đã chọn cái nghề này và cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn khi cầm dao mổ.
Không có tình yêu cô ấy vẫn còn có thể có những thứ khác. Cô ấy có thể hành nghề y cứu người, có thể chăm sóc người bệnh.
Cô ấy vẫn rực sáng, cuộc sống vẫn rất có ý nghĩa, không có tình yêu thì cô ấy vẫn có thể sống rất tốt.
Nụ hồng chớm nở ngày xưa rốt cuộc bây giờ đã nở rộ, mà còn hé nở muôn màu muôn kiểu.
Cố Yên nghe thấy tiếng động, khẽ nhướng mày, nhìn thấy Bạch Thư Hân.
Cô ấy cười thoải mái, đóng tạp chí lại rồi đứng dậy. “Ngồi đi, đừng đứng đó, cũng đâu phải người ngoài đâu.”
Cô ấy để tạp chí về chỗ cũ, đưa chút đồ ăn vặt cho cô: “Ăn không? Muốn uống gì không? Để tôi đi lấy.”
“Không cần đầu, tôi chỉ tới để xem chị thôi.”
“Xem tôi làm gì? Cũng đâu phải chưa từng xem qua.”
“Cảm giác chị đã thay đổi rồi..” Bạch Thư Hân ấp a ấp ủng nói. “Ừ, tôi cũng cảm thấy cô đã thay đổi.” Ánh mắt Cố Yên sắc bén, vạch trần chỉ bằng một câu.
Trước kia Bạch Thư Hân hơi nhỏ mọn nhưng bây giờ cô ấy trông rất thoải mái. Xem ra cô ấy cũng đã buông bỏ, sống cũng rất tốt. “Tôi đến để xin lỗi chị. Chuyện lúc trước, nếu không phải tôi…”
“Được rồi.” Cô ấy vẫn chưa nói hết thì Cố Yên đã cắt lời cô, bình tĩnh nói: “Chuyện đã qua hết rồi, còn nhắc lại làm gì nữa? Cho dù không có cô thì tôi với Lệ Nghiêm cũng chưa chắc đã được lâu dài. Tình cảm của anh ấy quá mơ hồ khiến tôi cũng cứ mãi mơ hồ theo anh ấy. Tôi không muốn làm người mơ hồ không rõ ràng nên mới từ bỏ. Còn việc hai người có ở bên nhau hay không cũng không liên quan đến tôi.”
“Hai người ở bên nhau thì tôi sẽ mỉm cười chúc phúc không chút giả dối. Còn nếu hai người không ở bên nhau thì tôi cũng chúc hai người sớm tìm được một nửa còn lại, vậy thôi. Mọi người gặp nhau vẫn có thể uống rượu ăn cơm, đừng khiến nhau ngượng ngùng như vậy nữa.”
“Nhưng…chị không yêu Lệ Nghiêm, tôi cũng không yêu anh ấy thì anh ấy…phải làm sao?”
“Câu này cô đừng hỏi tôi mà hãy hỏi anh ấy. Tôi lựa chọn con đường của mình, bước đi không hề oán trách, anh ấy cũng không nên do du.”
Khi nhắc đến hai chữ Lệ Nghiêm, cô ấy hơi híp mắt lại, bàn tay nhỏ bẻ không khỏi siết chặt.
Cô ấy lặng lẽ thở ra một hơi thở ngột ngạt, không suy nghĩ thêm nữa. “Cố Yên…chị thật sự từ bỏ anh ấy.”
“Ừ, tôi sắp kết hôn rồi. Tôi đã đưa người đó về, ngày cưới chắc là cuối năm.”
“Tôi nghe Minh Tâm nói rồi, chuyện này là thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của tôi, giống như lúc trước tôi lựa chọn rời đi vậy.” lời.
Cô ấy là người quyết đoán, không nói hai
Trong tình yêu sợ nhất là níu kéo, vương vất không dứt, để rồi hai bên cùng tổn thương.
Danh Sách Chương: