Hứa Minh Tâm thấy hai tấm vé máy bay này thì rất kinh ngạc.
“Đừng nhìn tớ với ánh mắt đói khát như thế, cách tớ xa ra một chút. Cũng đừng hôn tớ, son của tớ đắt lắm đấy! Má cũng không được, đồ trang điểm của tớ cũng đắt.
Bạch Thư Hân giả vờ ghét bỏ nhìn về phía Hứa Minh Tâm. Cô chỉ cần hát miệng là Bạch Thư Hân đã biết cô muốn làm gì.
“Nhớ gọi điện thoại cho tớ đó, đừng tiếc tiền, chị đây trả cho bé. Đi đường chú ý an toàn, đợi lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu những chuyện cần chú ý và điện thoại khẩn cấp, miễn cho cậu tìm không thấy đường cũng không tìm được cảnh sát. Tớ phải lên xe rồi, cậu làm gì thì làm đi.”
Bạch Thư Hân vỗ vỗ đầu của Hứa Minh Tâm rồi quay người rời đi.
“Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho tớ.”
“Biết rồi biết rồi.”
Bạch Thư Hân vẫy tay, cô ấy là một người thoải mái, nhưng Hứa Minh Tâm thì lại rất cảm tính.
Bạch Thư Hân tưởng rằng cả đời này mình đều không thay đổi, nhưng không ngờ lại bị cô nhóc này mài mòn.
Bây giờ Bạch Thư Hân cũng đã biến thành đa sầu đa cảm, rõ ràng chỉ cách xa nhau có bảy ngày mà thôi nhưng cô ấy đã bắt đầu có chút không nỡ.
Khi biết cải trắng Hứa Minh Tâm này bị heo ủi, Bạch Thư Hân đã rất khó chịu!
Hứa Minh Tâm đưa mắt nhìn theo cho tới khi Bạch Thư Hân biến mất thì mới đi khỏi. Cô nhìn vé máy bay trong tay, tâm trạng lúc tốt lúc xấu.
Nếu như Cố Gia Huy nhìn thấy mình thì có phải là sẽ rất vui hay không?
Hay là kinh ngạc?
Có ôm lấy mình không nhỉ? Hay là hôn mình?
Hứa Minh Tâm gọi điện thoại cho Khương Tuấn với vẻ thấp thỏm, cô hỏi thăm tên của tập đoàn bên nước Anh, miễn cho tới lúc đó không tìm thấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Minh Tâm đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi máy bay cất cánh.
Bay mất mười tiếng đồng hồ mới đến một quốc gia khác.
Đất nước này có Cố Gia Huy!
Hứa Minh Tâm đi theo bản đồ, đón xe chạy tới phân bộ của tập đoàn J&C ở nước Anh.
Cô đứng ở đường cái đối diện, đang chuẩn bị đi qua thì thấy một bóng người quen thuộc.
Là Cố Gia Huy!
Anh bước xuống xe, Hứa Minh Tâm mừng rỡ định hét lên tên của anh thì không ngờ rằng Cố Gia Huy lại quay người đỡ một cô gái xinh đẹp khác. Hai người kéo tay nhau, cử chỉ rất thân mật.
Tất cả sự vui sướng như biến thành xương cá chèn ngay cổ họng, khiến cho Hứa Minh Tâm cảm thấy rất đau đớn.
Đôi mắt của cô mỏi nhừ, Hứa Minh Tâm không dám tin tưởng vào những gì mình thấy.
Hứa Minh Tâm đợi đến khi hai người họ bước vào tòa nhà mới khôi phục lại tinh thần, cả người cô trở nên cứng nhắc.
Bây giờ mới đầu mùa thu nhưng sao Hứa Minh Tâm lại cảm thấy mình đang ở giữa mùa đông lạnh lẽo đến phát run.
Những ngày nay Cố Gia Huy không hề liên lạc với mình, mình cũng không liên lạc được với anh. Hóa ra là làm chuyện này ư?
Danh Sách Chương: