Hình như Cố Gia Huy đã biết được ý đồ của cô, nhẹ giọng nói: “Em có thể ăn chậm một chút, dù sao anh cũng không vội.”
“Cố Gia Huy… như vậy không tốt lắm nhỉ? Quá lâu rồi, nếu có người nhận ra thì xấu hổ lắm…”
Ngay cả khi cô ăn chậm, đồ ăn cũng sẽ dần ăn hết mà thôi.
Cố Gia Huy đi thanh toán hóa đơn, không nghĩ rằng người phục vụ cười nói: “Xin chào hai vị, hôm nay nhà hàng chúng tôi tổ chức set cơm tình nhân, chỉ cần hôn môi mười phút là có thể được miễn phí tiền cơm.
Hứa Minh Tâm nghe xong thì nhướng mắt nghi ngờ nhìn Cố Gia Huy, thậm chí còn nghi ngờ anh đang dùng mưu kế.
Biết cô yêu tiền, nếu được ăn một bữa miễn phí thì cô chắc chắn không muốn dùng tiền. Anh cố ý đào hố cho cô, chờ cô nhảy xuống sao?
Cô hỏi một cách yếu ớt: “Xin hỏi, bữa ăn này bao nhiêu tiền vậy?”
“Hai vị đã tiêu tổng cộng hết mười một triệu a.”
“Khụ khụ…”
Sao món bít tết này lại đắt thế? Mình còn ăn hơn bốn phần?
Cố Gia Huy vuốt lưng cô, bất đắc dĩ nói: “Em bình tĩnh một chút, anh sẽ không ăn thịt em đâu.”
“Bản năng… là phản ứng theo bản năng thôi.” Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ nói.
“Hai vị sẽ tham gia hoạt động hay trả tiền để thanh toán ạ?”
“Tra…”
Hứa Minh Tâm vừa thốt ra một chữ thì bất ngờ bị Cố Gia Huy cắt ngang: “Mười một triệu, đúng là không nhỏ.
Cố Gia Huy có ý ám chỉ điều gì đó, nếu như trước đây thì mười một triệu đối với anh cũng là chín trâu mất sợi lông, không tính là gì. Nhưng từ khi ở bên Hứa Minh Tâm, trong ví anh hoàn toàn có thể nhìn thấy tiền lẻ, bởi vì cô sẽ đẩy xe trong siêu thị mua sắm, tiền thổi trong siêu thị có thể là ba ngàn đồng, và còn có thể đi gắp gấu bông…
Tiền là một thứ tốt, bởi vì người phụ nữ nhỏ bé của anh rất yêu tiền, vừa vặn anh kiếm rất nhiều tiền. Hai người đúng là một cặp trời sinh!
“Không phải em muốn trải một tấm thảm trong phòng ngủ rồi đặt một chiếc bàn trà nhỏ và một chiếc ghế sofa để ngồi đọc sách và uống trà sao? Em có thể mua một chiếc giá treo hoa bằng sắt mười một triệu. Hôm trước em còn đến cửa hàng thú cưng định mua một con mèo, cũng vừa đúng mười một triệu.”
“Nhiều tiền như vậy, em luôn nói tiêu tiền là không tốt? Sao bây giờ lại lãng phí chứ?”
“Anh… anh đừng nói nữa, em không chịu được nữa!”
“Mười một triệu, nếu tự tiết kiệm cũng là một khoản tiền nhỏ đó.”
“Cố Gia Huy, em xem anh lợi hại, em…
em sẽ hôn.”
“Phục vụ, có nghe thấy không? Nhớ chụp cho chúng tôi vài tấm ảnh nhé, cảm ơn.”
“Vâng, anh Huy.”
Anh Huy…
Danh Sách Chương: