Cơ bản bọn họ đều ăn không ngon. Mỗi ngày Cố Gia Huy đều xem tài liệu, đàm phán hợp đồng đến mất ăn mất ngủ, mệt không chịu nổi.
Hứa Minh Tâm dồn hết tâm tư nấu canh bổ não.
Mặt bỏ con Ngân Minh Phúc vì quá mức đầuthương nên chỉ mới mấy ngày thôi mà đã gây không ra hình người nữa. Trong mắt Ngôn Hải đầy tớ máu, râu mọc dài tua tủa trông càng nhếch nhác.
Hai người bọn họ hầu như không ăn, cho dù cô ép buộc thì cả hai cũng chỉ ăn một chút qua loa.
Hầu như thức ăn của bọn họ đều thừa lại rất nhiều, ngay cả nước uống của bọn họ cô cũng phải lên ý tưởng làm cho bọn họ đồ uống bổ sung dinh dưỡng cơ bản.
Ngày thứ ba Thầm Thanh qua đời, nhà họ Ngôn cử hành tang lễ.
Ngôn Dương ôm tấm ảnh đen trắng đưa đến chỗ nghĩa trang.
Ngày hôm đó bầu trời âm u có mưa nhỏ rơi lất phất, rơi ướt con đường chỗ thềm đá. Cả khu nghĩa trang đều là một khung cảnh mit mờ.
Ngay cả ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau thương của bọn họ nên cũng khóc thương cho họ.
Ngôn Dương đi tít đẳng trước, ông ấy nhìn bầu trời đang mưa, phản ứng đầu tiên là ôm chặt hữ tro cốt vào trong ngực.
Toàn thân của ông ấy ướt đẫm nhưng lại không ngờ để cho hũ tra cốt bị ướt dù chỉ một chút. Lúc hạ huyệt, ông ấy cần thận đặt hũ tro cốt xuống, sau đó lập bia mộ.
Làm xong tất cả cũng đã là nhá nhem tối.
Ngôn Dương bảo bọn họ về hết, ông ấy muốn ở đây với bà ấy nhiều hơn một chút.
Bọn họ đã quen giống như hình với bóng, sớm tối ở chung.
Đột nhiên bà ấy phải ở lại trong nghĩa trang im ắng chắc là vẫn chưa quen.
Những người khác đã rời đi, Ngôn Dương ngồi bên cạnh bia mộ, ngón tay của ông ấy run rẩy xoa xoa tấm ảnh đen trắng trên bia mộ.
Đầu ngón tay lạnh như băng, cũng không thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt của bà ấy.
Người tốt như bà ấy tại sao lại phải nằm trong một chiếc hộp nhỏ bốn góc bị chôn ở bên dưới nền đất này chứ.
“Vợ à anh rất nhớ em…
Vừa nói ra khỏi miệng, ông ấy khóc không thành
Một người, cuối cùng đã không còn kìm ném gì tiếng nữa mà bát khóc.
Nước mắt của đàn ông rất quý giá, nếu khôngphải là không thể kìm nén được thì rất khó chảy ra.
Cho dù ông ấy có kiên cường đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng đã không thể kìm nén được.
Người mà ông ấy yêu nhất đã nằm bên dưới nên đất lạnh lẽo, chỉ còn mình ông ấy cô độc sống tiếp.
Ông ấy không nói tiếng nào, cuộn thành một cục, ngủ bên cạnh bia mộ giống như vẫn thường ngủ bên cạnh Thẩm Thanh vậy.
Ngón tay của ông ấy chạm vào nhưng chỉ có thể chạm vào một tầng xi măng lạnh như băng.
Ông ấy đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Trong tim ông ấy giống như bị khoét rỗng, mãi mãi mất đi một cái gì đó vậy.
Ông ấy nghĩ, lỗ hồng ấy sẽ không có ai có thể bù đắp được.
Ông ấy mất đi khả năng yêu người khác cũng coi như quên mất cách yêu lấy chính mình như thế nào.
Những năm qua, ông chỉ học được một chuyện đó là yêu bà ấy.
Danh Sách Chương: