“Yên, cám ơn em, qua bao nhiêu năm như thế em vẫn ở bên cạnh anh.”
“Sẽ mãi như thế, em còn ở bên anh cả đời mà!” Cố Yên trịnh trọng nói, cô ấy nhất định sẽ làm được.
“Lệ Nghiêm, em giúp anh rồi thì anh cũng nên đáp trả lại cho em một chút chứ nhỉ? Bác Uyển Phương còn nửa tháng để sống, chúng ta kết hôn trong vòng nửa tháng này luôn được không? Sau khi kết hôn xong sẽ là lễ mừng năm mới, em sẽ sang nhà anh để đón năm mới được không? Người ta hẹn hò yêu đương mới được một năm đã dẫn bạn gái về nhà rồi, anh và em bên nhau bao năm như thế nhưng chưa đón năm mới ở nhà anh lần nào cả.”
“Trong vòng nửa tháng…Liệu có vội vàng quá không?”
“Không đâu! Em không quan tâm đến những điều đó, chúng ta cùng nhau chọn một cặp nhẫn, áo cưới đã được làm xong hết. Em sửa lại thời gian trên thiệp mời, đến lúc đó ai đến được thì đến, được không?”
“Thế thì sẽ thiệt thòi cho em lắm…”
“Không phải là thiệt thòi mà là em cam tâm trạng nguyện. Anh… Đồng ý với em đi được không, em xin anh đấy, em muốn gả cho anh sớm hơn một chút, em không thể chờ đến năm sau được nữa rồi.” Cố Yên ngước mắt lên nhìn anh ta với vẻ chờ mong.
Lệ Nghiêm nhìn ánh mắt hiền hòa ấy, tim lại mềm nhũn, cuối cùng đành phải gật đầu.
“Thế thì làm theo lời em vậy, chúng ta tổ chức lễ cưới trước, mừng năm mới xong chúng ta lại đi du lịch hưởng tuần trăng mật được không?”
“Được, quyết định thế đi. Ngày mai là chủ nhật, Ủy ban không làm việc nên thứ hai chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi lại đi mua nhẫn được không?”
“Ừ! Nghe lời em.” Lệ Nghiêm xoa đầu cô ấy.
Cố Yên thở phào nhẹ nhõm, một khi chuyện này được hoàn thành thì sợi dây căng thẳng như dây đàn trong lòng cô sẽ được buông lỏng.
Ngày hôm sau, Cố Yên đến tìm Lệ Nghiêm. Hôm nay Lệ Nghiêm có vẻ không còn dè dặt và lúng túng như hôm qua nữa, anh ta nghĩ đến ngày hôm qua mình đến thăm Mai Uyển Phương với hai tay trống trơn có vẻ thực không được lịch sự lắm nên đi một ít trái cây và hoa tươi, Cố Yên thấy hắn có thể suy nghĩ theo hướng tích cực kì trong lòng cũng rất vui.
Nhưng mà có lẽ còn phải chờ một khoảng gian nữa anh ta mới có thể gọi Mai Uyển Phương một tiếng “mẹ”.
Không sao cả, rồi cũng đến một lúc nào đó trời quang mây tạnh, nắng sẽ lên thôi.
Tất cả mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.
Bọn họ đang đi tới phòng bệnh số hai, chưa kịp đến nơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc la xé ruột xé gan của Tiền Cao Ban.
“Mẹ!”
Lệ Nghiêm nghe tiếng hét đó thì tim anh chợt níu lên, lập tức vọt vào trong.
Mai Uyển Phương lẳng lặng nằm trên giường với gương mặt xanh xao vàng vọt, màu sắc của tử vong.
Anh ta có thể nhận ra bà đã qua đời được vài tiếng đồng hồ rồi, mất vào tối hôm qua.
Miệng bà ấy vẫn còn cong cong, có thể thấy là qua đời trong sự vui vẻ và thỏa mãn.
Tiền Cao Ban vừa mới ngủ dậy, trong khoảng thời gian gần đây câu ta đã bận rộn đầu tắp mặt tối nên quá mệt mỏi, tối hôm qua Mai Uyển Phương tâm trạng cực kì tốt, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi rất nhanh, cũng chẳng thấy gào thét kêu đau.
Danh Sách Chương: