“Cậu vẫn coi tớ là bạn à?” Bạch Thư Hân nhìn về phía Hứa Minh Tâm, ngón tay cô ta hơi cứng lại, giọng nói run rẩy, rời rạc.
“Làm ơn đi, chúng ta vẫn luôn là bạn của nhau, được không? Cậu có ổn không?”
“Rất tốt, trở về dọn nhà, một lát nữa sẽ Biển. Tờ đã nói chuyện với chủ, thím rồi.”
“Cậu thật sự phải rời khỏi Đà Nẵng sao?
Trái tim Hứa Minh Tâm khẽ run lên.
“Đà Nẵng không có gì tốt để lưu luyến cả “Vậy tớ thì sao? Có cô chủ, ở nơi này có bốn năm đại học của cậu, có căn nhà cho thuê, có công việc đầu tiên mà cậu làm và có cả tình yêu của cậu…”
“Thôi, tớ có thể vứt bỏ những thứ đó. Tớ sẽ có bạn mới, người yêu mới, cứ như vậy đi…”
Bạch Thư Hân lạnh giọng ngắt lời cô, cô ta không muốn đề cập thêm gì nữa.
“Thư Hân, rốt cuộc tại sao cậu lại trở nên như thế này? Cậu đang giấu tớ điều gì đó? Cậu bị ép buộc phải không? Cậu và Ôn Mạc Ngôn không phải “
“Tớ không hiểu tớ không thích Ôn Mạc Ngôn, tớ vứt bỏ anh ta thì có làm sao? Chẳng lẽ bỏ mặc người khác là phạm pháp sao? Tớ giết người hay đốt phá nhà cửa? Cậu có thể đừng liên tục đề cập đến vấn đề đó nữa được không?”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong thì Bạch Thư Hân đã lớn tiếng cắt ngang, giọng nói cô ta rất trở lại Điện lớn khiến người qua đường chú ý. Lúc này Bạch Minh. Châu mới nhận ra mình đã mất kiểm soát, có là dứt khoát kéo cô đi.
Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Bạch Thư Hân đột ngột dừng lại, xoay người ôm chặt lấy cô.
“Tớ xin lỗi… Minh Tâm, tớ không biết tớ đang làm gì cả. Tớ điên rồi, tớ thật sự bị điên rồi, tớ vừa mới mắng cậu. Tớ không cố ý, xin cậu hãy tha thứ cho tớ Đôi vai cô ta run lên, giọng nói cũng nghẹn lại.
Cô ta đang khóc…
Trái tim Hứa Minh Tâm đau đớn kịch liệt, bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt nhẹ phía sau lưng cô ta, cô nhẹ giọng nói: “Cho dù cậu giả bộ tốt như thế nào, tớ vẫn có thể cảm giác được cậu không nói thật, cậu đang rất buồn bực. Cậu chia tay với Ôn Mạc Ngôn hẳn là có nguyên nhân khác nhưng nếu như cậu không chịu nói cho tớ biết, tớ cũng sẽ không ép buộc cậu. Tớ cũng sai, tớ rất muốn biết nỗi niềm giấu kín không nói nên lời của cậu, muốn giúp cậu chia sẻ nhưng tớ đã quên cậu có thói quen giữ bí mật trong lòng.”
“Bạch Thư Hân mà tớ biết là người có thể tự kiểm soát mọi thứ, là người sẽ càng ngày càng mạnh. Lúc đầu còn cứng rắn với Lệ Nghiêm như vậy, nhưng cậu đã sớm thoát ra rồi. Hiện tại cầu cũng có thể làm được, nếu cậu muốn chữa thương thì không cần phải trốn đi một mình, cậu có thể tìm tớ và tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
“Minh Tâm… Chỉ có cậu hiểu tớ, nhưng tớ không thể nói cho cậu, tớ không thể nói cái gì cả. Cậu tin tưởng tớ, tớ sẽ không thương tổn Ôn Mạc Ngôn, khi nãy mất bình tĩnh với cậu chỉ là vô tình thôi.” Cô ta chất vật nói, đôi mắt đẫm nước mắt.
Hứa Minh Tâm gật đầu chắc chắn. Có câu nói về cùng hay, dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người. Cô và Bạch Thư Hân ở bên nhau lâu như vậy, nếu chỉ vì chuyện tình cảm của cô ta với Ôn Mạc Ngôn mà chối bỏ cô ta thì tình bạn nhiều năm như vậy của hai người có khác gì hoa nhựa đầu? “Tớ tin tưởng cậu. Vậy cậu có thể nói cho tớ biết, câu và Ôn Mạc Ngôn… còn có thể quay lại được không?”
“Không thể quay lại, mãi mãi không thể quay lại được nữa rồi…”
Bạch Thư Hân bối rối quỳ sụp xuống đất, lấy tay che kín mặt. Chống đỡ đến bây giờ cô ta đã đủ mệt mỏi, bị Hứa Minh Tâm nhìn thấu tâm tư, ngay cả ngụy trang cô ta cũng cảm thấy mệt mòi. Cuối cùng, dứt khoát bùng phát tất cả khi chỉ có một mình, có tà mạnh mẽ chúng để không để rơi lấy một giọt nước mắt. Đôi mắt khô khác và thậm chí một chút ẩm ướt cũng không có. Cô ta không thể khóc, không thể để bản thân chặt vật, phải luôn giữ vững sự mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ… vứt bỏ mũ sắt và áo giáp của mình, cô ta chỉ muốn trở thành một người đào ngũ.
Danh Sách Chương: