“Hai chân tôi bất tiện, cơ thể cũng không thể phát triển. Một người hai mươi tuổi, cơ thể lại nhỏ như một một cô gái vị thành niên mười năm mười sáu tuổi. Bản thân tôi còn phải dựa vào cây gậy này, chú có nghĩ rằng tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc không? Nếu là con gái của chú, chú có bãng lòng gả con gái cho một người tàn tật như tôi không?”
“Chuyện này… Nếu là con gái của tôi, tôi đã biết hoàn cảnh của cậu chủ, lại cũng biết tính tình của cậu, tôi nghĩ tôi sẽ thông cảm được”
“Thông cảm? Vậy là thương hại tôi sao?”
Strzyga mở miệng định nói gì đó, nhưng rốt cuộc không nói được lời nào.
Trong lòng cậu chủ có sự kiêu ngạo.
Bởi vì thân thể tàn tật, cho nên tự tạo ra một lớp rào chắn nhốt mình bên trong, Sau đó cậu ấy gặp được Hứa Minh Tâm. Cô gái này đột nhiên xâm nhập vào thế giới tăm tối của cậu ấy, mang đến cho cậu ấy chút ánh sáng.
Ánh sáng đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng chiếu rọi đến nhiều nơi, cũng càng ngày càng chạm sâu hơn vào sinh mệnh của cậu ấy.
Cậu ấy bắt đầu khao khát được bước ra bên ngoài, cũng mong ngóng Hứa Minh Tâm đến tòa thành này nhiều hơn.
‘Vướng bận quá nhiều, thay đối quá nhiều, rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Ông ấy không biết, nhưng có một điều mà ông ấy chắc chản, đó là cậu chủ đã cười nhiều hơn. Là nụ cười chân thành, rất vui vẻ.
Đã nhiều năm rồi ông ấy không được nhìn nụ cười vui vẻ mà thoải mái đến vậy trên gương mặt của cậu ấy.
“Cậu chủ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
“Hy vọng là vậy.”
Diên trầm giọng nói.
Cậu ấy từ từ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi.
‘Sau khi tắm rửa xong xuôi, Diên thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Mà nhà bếp cũng đến nói rằng bữa trưa đã sẵn sàng.
Cậu ấy đi tìm Hứa Minh Tâm, đưa cô đến phòng bếp ăn trưa.
“Đầu bếp trong nhà làm món ăn không ngon lắm, cô nếm thử chút xem có hợp khẩu vị không”
Hứa Minh Tâm gật đầu, cần một miếng xương sườn, vị ngon lan đến đầu lưỡi khiến cô chỉ muốn nuốt chửng.
Đây gọi là nấu đồ ăn không ngon lắm sao?
Rõ ràng là ăn ngon đến không muốn dừng.
Cô lại cần một miếng to, phát hiện cậu ấy thực sự ăn rất ít.
“Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cô không? Thực ra cả đồ ăn như thế nào tôi đều ăn được. Chỉ cần là đồ có thể ăn, tôi không kén chọn đâu. Cô không cần phải làm theo khẩu vị của tôi, cứ yêu cầu theo sở thích của mình là được.”
“Đồ ăn rất ngon, tôi cũng rất thích, chỉ là… tôi đang nhìn cô”
“Nhìn tôi?”
Cô chỉ vào mũi của mình, có chút khó hiểu.
“Nhìn tôi thì có thể thèm ăn sao?”
Danh Sách Chương: