Chỉ có Hứa Minh Tâm mới có thể nhớ tới ăn trong tình cảnh này mà thôi.
Sau mà Cố Gia Huy lại từ chối nụ hôn Hứa Minh Tâm chủ động được chứ. Anh còn ước gì tìm cơ hội hưởng thụ một phen.
Vốn Hứa Minh Tâm chiếm thế chủ đạo, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Cố Gia Huy cướp cờ đi trước.
Hứa Minh Tâm còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã bị Cố Gia Huy đặt lên thành ao sau đó hôn lấy hôn để.
Cô thở dốc, không kịp lấy hơi nên cảm thấy đầu óc rất mờ mịt.
Qua một lúc lâu thì Cố Gia Huy mới buông cánh môi mềm mại của cô ra. Mà lúc này, cặp mắt của cô lại càng thêm mê ly, hai gò má đỏ ửng.
Hứa Minh Tâm còn liếm môi rồi nhìn Cố Gia Huy với vẻ luống cuống.
Nhưng mà biểu cảm này của cô lại khiến cho anh hận không thể lập tức chiếm hữu lấy cô.
Những sợi tóc ẩm ướt rũ xuống trước ngực, che đi những ánh xuân cuối cùng.
Sợi tóc màu đen kia như con rắn của dục vọng, quấy rầy khiến cho trái tim Cố Gia Huy không được bình yên.
Đúng lúc này, đột nhiên Hứa Minh Tâm nhíu mày lại, cô đưa tay xuống nước rồi nói.
“Đừng nhúc nhích, em nhổ nhánh cây đã.”
Câu nói này của cô như một chậu nước cạnh xối thẳng vào người Cố Gia Huy.
Anh vội vàng đẩy cô ra.
“Cố Gia Huy… anh sao thế?”
“Không sao, em nhìn nhầm rồi.”
“Thế à?”
“Được rồi, đã trễ lắm rồi, phải về đi ngủ thôi.”
Bây giờ Cố Gia Huy mới thở dài một hơi. Anh đi lên ôm Hứa Minh Tâm rồi đi về tới gian phòng của mình.
Cố Gia Huy không vội thay quần áo cho mình mà là thay cho Hứa Minh Tâm trước. Nếu không thì mặc đồ ướt sẽ rất dễ bị cảm.
Lúc anh đi ra ngoài còn đặc biệt chuẩn bị hai bộ đồ của cô, cũng xem như là đáp ứng nhu cầu bức thiết. . Đọc
Danh Sách Chương: