Christie nấu cà phê cho anh ta, cả phòng làm việc toàn là mùi cà phê.
Anh ta uống một hớp rồi nhẹ cười với Christie. Cô ấy nhớ rất rõ Ôn Mạc Ngôn không thích uống cà phê, anh ta rất biết cách dưỡng sinh, lần nào cũng chỉ thích pha trà, uống sữa đậu nành ép tại chỗ.
Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.
“Anh Ngôn, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô ấy rũ mắt nói lời khách sáo.
Anh Ngôn…
Hai chữ ngắn gọn khiến cho bàn tay anh ta vô thức nắm chặt ly cà phê.
Anh ta đặt cái ly xuống rồi nói: “Tôi và Christie sắp đính hôn nên muốn mời cô tham gia lễ đỉnh hôn của chúng tôi. Không phải cô hỏi tôi phải thế nào mới có thể bỏ qua cho cô sao? Lễ đính hôn qua đi thì giữa tôi và cô… xóa bỏ tất cả.” Bạch Thư Hân nghe nói như thế thì trái tim cô ấy hơi run rẩy. Đúng là cô ấy mong một dao cắt đứt với anh ta.
Nhưng lúc thật sự nghe anh ta nói ra lời như thế thì trái tim cô ấy lại đau đớn như bị ai đó siết chặt.
Cô ấy gật đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh và cổ khiến giọng mình nghe có vẻ bình thường.
Nhưng lời nói ra vẫn hơi run rẩy.
“Lúc nào?”
“Cuối tuần này, cử hành ở nhà họ Ôn ở London.”
“Sớm vậy à?” Cô ấy hơi ngạc nhiên.
Đúng lúc này Christie cười nói: “Tôi cũng sợ đêm dài lắm mộng, đàn ông có trách nhiệm cũng rất nghe lời, không phải sao?”
Ý trong lời này không chỉ nói với Bạch Thư Hân mà là cũng nói với Ôn Mạc Ngôn.
Sau khi Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại, câu nói đầu tiên mà Christie nói chính là: “Chúng ta đính hôn đi, Biellmann chính là đồ cưới của em!”
Anh ta không có cách nào từ chối trong giờ phút quan trọng đó.
Cô ta lấy nhà họ Ôn ra uy hiếp, hợp đồng kéo dài có thể tiêu hủy bất cứ lúc nào, đến lúc đó tin tức nhà họ Ôn không đưa máy móc ra được sẽ nhanh chóng truyền khắp London, vậy thì sau này còn ai dám hợp tác với nhà họ Ôn nữa?
Biellmann nằm được điểm yếu của nhà họ Ôn, nằm được cổ họng của anh ta khiến anh ta không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Dù sao… người phụ nữ kia cũng không yêu mình, mình cưới ai thì cô ta cũng sẽ không có cảm giác thôi!
Anh ta nâng mắt lên nhìn thật sâu vào mắt Bạch Thư Hân, đôi mắt sâu thẳm giống như một cái giếng cổ, bên trong nhộn nhạo cảm xúc không biết tên.
Cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào nó.
Bạch Thư Hân hốt hoảng rũ mắt xuống, gật đầu: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Đây là vé máy bay của cô, cô là khách thì đương nhiên việc lên đường sẽ được sắp xếp thỏa đáng.”
Ôn Mạc Ngôn lấy vé máy bay ra, cô ấy đành phải tiến lên nhận lấy.
Mỗi khi đến gần một bước thì cô ấy đều cảm thấy không khí loãng đi rất nhiều.
Cuối cùng, cô ấy đứng trước mặt anh ta nhận lấy vé máy bay.
“Vậy tôi đi trước.” Cô ấy chật vật xoay người, chỉ thiếu chút nữa là chạy trối chết. Sau lưng truyền đến chất giọng mềm mại của Christie.
Danh Sách Chương: