“Aiz, thật tốt, có một ông chồng siêu tốt! Có phải kiếp trước em cứu vớt hệ ngân hà mới nhặt được anh về không?”
“Nhặt về thì giữ cho kỹ, anh là người của em, chó mèo.
khác đụng vào thì em phải nhe răng trợn mắt rồi lấy khí thế hôm nay của em ra. Xem ra lấy hết lu chứa nước trong nhà ra nuôi cua là đúng!”
“Em đưa cua cho chú An dì Mai ăn hết rồi”
“Ừml”
“Anh đổi qua nuôi cá chình điện, thích ha?” Hứa Minh Tâm cười híp mắt nói.
Cố Gia Huy vừa nghe vậy là đã không kiềm được mà hai mắt cũng sáng lên.
Trước đây lúc nào cũng cảm thấy cô nhóc này yếu đuối phải cần mình bảo vệ hết khả năng. Nhưng hôm nay cô có thể một mình gánh vác một bên, cũng không còn lo trước sợ sau như trước đây.
Bỗng nhiên anh lại cảm thấy có một loại cảm giác mang tên thành tựu.
Dù gì cũng do mình nuôi lớn mài!
Anh sờ lên đầu của cô, mặt mày vô cùng vui mừng: “Có tiến bo ‘Đó vẫn là do chồng dạy tốt!”
Hứa Minh Tâm cười khanh khách nói, tiện thể vỗ mông ngựa. Chuyện này đối với Cố Gia Huy mà nói thì là vô cùng dễ chịu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Gia Huy nhắc đến chuyện muốn quay về London. Dù sao bên phía công ty chỉ nhánh kia đã từng bước phát triển lớn mạnh, nhận được sự ủng hộ từ rất nhiều quyền quý ở nơi đó, cũng lấy được rất nhiều công văn khai phá từ chính phủ hoàng gia.
Dừng lại ở Đà Nẵng một thời gian khá lâu là bởi vì chuyện hậu sự của Ngôn Dương. Bây giờ mọi chuyện đã xong, anh phải chạy trở về xử lý công việc.
Mặc dù Cố Trường Quân đã từ bỏ tất cả nhưng anh vẫn muốn làm việc gì đó cho anh ấy. Anh chỉ hi vọng đến cuối cùng, Cố Trường Quân có thể sống thật tốt. Chỉ có còn sống thì con người ta mới có thể nhìn thấy hi vọng nơi ánh bình minh.
Hứa Minh Tâm không phản đối, dù anh có đi đến nơi nào thì cô cũng sẽ theo anh, đây mới là phu xướng phụ tùy, danh xứng với thực.
Ngày hôm sau, hai người về khu nhà cũ để tạm biệt ông cụ.
Nhưng tỉnh thần ông cụ lại có vẻ mất tập trung, luôn miệng dặn dò bọn họ phải cẩn thận, có hơi quá lo lắng. Trước khi sắp lên máy bay, Cố Đình Sâm kéo Cố Gia Huy sang một bên, nói: “Lệnh tử của Phó Minh Tước đã sắp đến thời hạn, anh ta chắc chắn sẽ có hành động. Mà nay Minh Tâm lại đang mang thai, con nhất định phải chăm sóc cho con bé thật tốt, tuyệt đối không thể để cho con bé ra ngoài mình, biết chưa?”
“Con sẽ cảnh giác cẩn thận, nhưng từ trước đến nay con chưa bao giờ thấy bố sợ hãi đến thế. Phó Minh Tước là bề dưới với bố, từ khi nào mà bố lại phải dè dặt với bề dưới?”
Cố Gia Huy hơi nhíu mày, luôn cảm giác Cố Đình Sâm giấu giếm mình chuyện gì đó.
Ánh mắt Cố Đình Sâm lóe lên, khoát tay liên tục: “Bố không sợ gì Phó Minh Tước nhưng bố chỉ lo lắng cho các con mà thôi. Tuổi bố cũng đã lớn rồi, đã bước một chân vào quan tài, chỉ cần các con sống thật tốt thì bố chết cũng không còn gì hối tiếc”
“Bố còn phải làm ông nội nữa đấy, bây giờ đừng nên nói mấy lời xui xẻo như thế này. Vì mẹ mà con cũng đã từng lạnh lùng với bố. Cho rằng bố không bảo vệ được mẹ, cho mẹ sự an toàn thì đừng nên cưới mẹ, lại còn sinh ra con và anh hai.
Trong trí nhớ của con, mẹ chưa bao giờ thấy vui vẻ, ở đâu cũng bị Cố Triệt lạnh nhạt. Từ đầu đến cuối bà ấy cũng chỉ là mẹ kế, người ngoài cũng hiếm ai biết rõ, chỉ biết chúng con và Cố Triệt không phải anh em ruột do cùng mẹ sinh ra. Cũng chính vì bố đã như thế cho nên con hết sức quan tâm Hứa Minh Tâm, cưới cô ấy thì sẽ không để cho cô ấy chịu một chút oan ức nào.”
“Vì vậy mà bố trong mắt con vẫn luôn không phải là một người bố tốt hay sao?”
Danh Sách Chương: