Gió lạnh thổi vào động, mang theo chút lạnh lẽo của mưa táp vào người Hứa Minh Tâm. Cô vội vàng chuyển vào trong, ngồi sau hai tượng đá để che mưa.
“Hai anh chị cực khổ một chút nhé, em cho anh chị một chút đồ cúng này.”
Cô cố gắng nói chuyện để xua đi sợ hãi.
Đúng lúc này đột nhiên có một giọng nói từ xa truyền tới, dường như là đang gọi tên của cô.
“Thần linh… hay là quỷ quái.” Trái tim của cô như ngừng đập.
“Anh chị ơi, nhớ bảo vệ em nhé, trên núi nhiều tinh quái, em chỉ là vô ý đụng chạm mà thôi.”
“Hứa Minh Tâm!”
Tiếng gọi càng ngày càng gần, đúng là có người đang gọi mình rồi.
Trong động có tiếng vang, nghe rất kinh khủng, tựa như tiếng quỷ khóc đòi mạng.
Hứa Minh Tâm sợ tới nỗi cả người run lên bần bật.
Cô ôm lấy đầu mình, không dám ngẩng đầu lên.
Cả đời này của Hứa Minh Tâm chưa từng làm chuyện gì có công có đức, nhưng chắc chắn là chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý!
Yêu ma quỷ quái không nên tìm tới chính mình!
Cố Gia Huy tìm thấy động nhân duyên, cũng đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm, đang ngồi trong góc run lẩy bẩy, cô cuộn người lại rồi trốn sau hai tảng đá.
Cuối cùng Cố Gia Huy cũng đã có thể yên tâm.
Anh vội vàng đi lên đằng trước, khi đụng tới cô thì cô còn sợ mà hét lên, vội vàng tránh ra.
“Đừng mà! Tôi chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, yêu ma quỷ quái mau rời đi.”
Cố Gia Huy nghe thế thì dở khóc dở cười. Anh quên rằng cô nhóc nhà anh không những có thể ăn có thể ngủ mà lại còn sợ ma.
Hứa Minh Tâm ở trong chỗ hoang tàn như thế này lâu như thế chắc chắn là rất sợ.
Cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên xem, cứ thế mà xoay người đi. Sao không chọc cô một chút nhỉ? Cố Gia Huy đè giọng xuống rồi nói.
“Cô chắc chắn là mình chưa làm chuyện gì trái với lương tâm chứ? Vậy tại sao tôi lại tìm cô?”
“Tôi… sao tôi biết được. Từ nhỏ tới lớn tôi đều là học sinh ba tốt. Mặc dù sau khi lớn lên có chút ngốc nghếch nhưng đây cũng không phải là lý do để anh tìm tôi.”
“Đã như thế thì có lẽ cô là người tốt. Tôi là thần tiên của động nhân duyên, tôi ban cho cô một người chồng nhé?”
“Không… không cần, tôi đã có chồng chưa cưới rồi. Anh vẫn nên đi đi thì hơn.” Hứa Minh Tâm ôm chặt đầu rồi nói, cô không dám ngẩng đầu lên, sợ mình nhìn thấy một bộ mặt đầu trâu mặt ngựa.
“Chắc chắn là chồng chưa cưới của cô không đẹp bằng người chồng tôi ban cho cô đâu, vừa có tiền vừa có quyền.”
“Không cần, người chồng bây giờ đã đủ khiến cho da đầu tôi tê tái rồi, tôi vẫn không nên thì tốt hơn. Nếu như anh thật sự tốt với tôi thì anh có thể biến Cố Gia Huy trở thành hình dáng lúc trước không, có thể càng xấu, càng nghèo hơn cũng được!”
Cố Gia Huy nghe Hứa Minh Tâm nói như vậy thì xụ mặt xuống.
Danh Sách Chương: