Trước đây có rất để tâm đến cách nhìn của người cô ta làm gì được tốt số như thế. Bây giờ còn qua lại với nhà họ Ngôn, xem ra cũng thật sự giống với con gái nhà giàu có tiếng lắm đấy”
Trước đây có rất để tâm đến cách nhìn của người khác nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế cô nhận thấy thật ra tình cảm và hôn nhân là chuyên cá nhân, mặc cho người khác có đặt điều thế nào thì chỉ cần bản thân kiên định, không bị tác động là được.
Cô ứng phó mệt rồi nên tìm đến một góc để ngôi xuống và uống nước trái cây.
Cô nhìn Cố Gia Huy cười nói vui vẻ, nhẹ nhàng di chuyển giữa đám đông. không còn vẻ nghiêm nghị mà nở nụ cười trên môi, dù sao thì nhà họ Cổ cũng là chủ nhà.
Anh đút một tay vào túi còn tay kia thì cầm ly sâm panh, nâng ly nhấp môi cùng người khác.
Từ đầu đến chân anh đều toát ra khí chất cao quý, dường như từ khi sinh ra đã định sẵn là một người thống trị cao cao tại thượng.
Đó chính là người đàn ông của cô!
Cô xấu hổ mìm cười, trong lòng cũng có rất nhiều niềm vui nho nhỏ.
Chính vào lúc đó, có người khom lưng, rót cho cô một ly nước ép kiwi.
“Nếm thử, mới ép đó.”
Giọng nói quen thuộc.
Hứa Minh Tâm ngày ra một lúc rồi vội người mắt nhìn lên, không ngờ lại nhìn thấy Phó Minh Tước.
“Sao anh lại ở đây?”
Có ngạc nhiên đứng dậy và nói hơi lớn tiếng.
“Nhỏ tiếng một chút, muốn chọc cho Cố Gia Huy chạy qua đây sao? Tôi đã lén trà trộn vào, đây là lễ kỷ niệm một trăm năm của tập đoàn Cổ Linh nên tôi đến để xem náo nhiệt ”
Phó Minh Tước mặc quần áo phục vụ, ngồi xuống sát bên cạnh cô không hề khách sáo. Còn tiện thể rót cho mình một ly rượu vang rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Anh ta bắt chéo chân một cách tự nhiên rồi đặt một tay trên bệ gác tay của ghế sô pha.
Bộ đồ của nhân viên phục vụ căn bản không thể che đậy được hơi hướng thần bí phát ra từ trên người anh ta, chúng vừa như một đám sương mù khiến người ta tò mò muốn vạch ra xem nhưng lại cũng rất nguy hiểm, khiến người ta không dám đến gần.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng phản chiếu qua lý rượu vang đang lắc lư tạo ra những tia sáng khác lạ.
Vì góc đó khá ít người nên nhất thời cũng không có ai chú ý đến hai người họ.
“Minh Diệp đâu?” Cô hỏi.
“Đang tái khám ở bệnh viện, máy ngày nữa thì có thế về. Tôi đến tìm cô là để đòi quá, con nhóc đang trông quà năm mới của cô.”
“Phó Minh Tước… có người mặt dày như anh vậy sao? Đặc biệt chạy đến buổi tiệc để tìm tôi đòi quà hà?”
“O? Cô hi vọng tôi đến nhà cô sao? Nửa đêm tôi leo từ cửa sổ vào chắc sẽ không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thấy đấy chứ?”
“Anh… không thể nào, chúng tôi không giống như anh nghĩ.” Mặt cô ửng đỏ, cô không kiềm được sự tức giận mà nói.
Phó Minh Tước nghe thấy thế thì mắt sáng lên và giật nhẹ chân mày.
“Chắc không phải hai người vẫn chưa có gì với nhau đấy chứ?”
Danh Sách Chương: