“Phó Tây Du mang em tới đây, nói rằng bọn họ là vì em, phu nhân muốn giết em diệt khẩu. Em chỉ thấy Josh vết thương chồng chất, còn Diên nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì”
“Phó Tây Du… Không đơn giản”
Cố Gia Huy có chút tự tin.
Một người có thể tự do ra vào dinh thự.
Kettering, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ.
Tử lệnh cuối cùng của đời trước mà anh nhận được là lấy tính mạng của cả nhà họ Cố, chủ nhân đời trước của tố chức xã hội đen và nhà họ Cố có thâm cừu đại hận gì, mà lại hạ tử lệnh như vậy.
Tử lệnh là như thế nào?
Người đứng đầu gia tộc đương thời không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, cả đời này cũng không thể thỏa mãn, nên phát ra tử lệnh.
Nếu có người kế thừa vị trí tiếp theo, chủ gia tộc đời trước sẽ lập tức nổ súng tự sát, đố máu tại chỗ, chứng minh quyết tâm của mình.
Người kế vị mới nếu như trong thời gian quy định vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải bị đuổi giết ra ngoài, lại tìm người kế vị thích hợp khác, lập lại một vòng tuần hoàn.
Phó Tây Du tiếp nhận tử lệnh như vậy, đáng ra phải gấp rút hành động, nhưng mà anh ta đến bây giờ cũng chưa có động tác chân chính nào, điều này là vì sao?
Anh mặt mày ủ dột, Hứa Minh Tâm nhịn không được xoa xoa lông mày anh, tò mò hỏi: “Anh suy nghĩ cái gì đó, nghĩ đến nhập tâm như vậy? Cơm máy bay em đều đã ăn xong rồi, anh cũng không biết?”
“Ăn ít một chút, chút nữa còn tiếp tục ăn khác, cái này không thể ăn nhiều, đừng chiếm dạ dày”
“Vân là chồng hiểu em!”
Hứa Minh Tâm nũng nịu nói, sáp lại ôm lấy cánh tay Cố Gia Huy Cố Gia Huy nghe được lời này, thân mình cứng đờ, vội vàng hỏi: “Em kêu anh là cái gì?”
“Chồng? Chúng ta không phải đã kết hôn sao? Cho dù không có giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng sao, người ngoài không biết.
Nhưng hôn lễ lớn đến mức mọi người đều biết, người ở Đà Nẵng đều biết em là bà Cố, như thế nào? Anh còn muốn không nhận?”
Cô nhướng mày nhìn về phía Cố Gia Huy.
“Làm sao lại không nhận, em kêu rất dễ nghe, kêu lại vài tiếng xem nào”
“Hừ… thật biến thái, em không muốn”
“Không phải là vợ chồng sao? Có cái gì thẹn thùng? nhanh nào, nếu không lúc xuống khỏi máy bay sẽ không có lấu để ăn”
“Chồng à, em muốn ăn lẩu, ba phần thịt vịt hai phần thịt bò, nhiều thịt!”
Cô lật mặt thật nhanh, một chút nguyên tắc mấu chốt cũng không có.
Anh cười nhéo chóp mũi cô, chính vì cô đơn thuần như vậy anh mới muốn bảo vệ cô cả đời.
“Vậy vợ à, chờ chúng ta xuống máy bay liền có thể ăn”
Vợ.
Một chữ này trầm thấp gợi cảm quanh quẩn bên tai, cô còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Danh Sách Chương: