Anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì cà.
Rất nhanh kem đã được làm xong, rồi cô mức cho mỗi người một chén.
Cô ăn vào thì cảm thấy rất ngọt, nhưng anh lại giống như đang nhai sáp.
Ban đầu anh định tham gia cuộc thi đấu nội bộ của Kettering, nhưng bây giờ… anh quyết định sẽ không tham gia nữa, mà anh cũng đã nghĩ xong xuôi chuyện rốt cuộc mình nên giúp đỡ ai rồi.
Cùng lúc đó, Kỷ Nguyệt Trâm đã nghỉ ngơi xong xuôi, tinh thần cũng được tăng lên, cho nên nhàm chán lấy thạch anh ra quan sát bước tiến triển mới.
Rồi sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Em sao thế?”
Kỳ Thiên Minh ngồi bên cạnh thấy vậy thì hỏi,
Từ trường xung quanh Cố Gia Huy đang mạnh lên, hơn nữa nó đang vận hành với tốc độ rất nhanh “Tại sao lại thế?”
“Chẳng lẽ… anh ta bị lời nói của em kích thích rồi sao? Anh ta muốn làm gì vậy?”
Kỷ Nguyệt Trâm ôm chặt đầu mình, tim cô ta bỗng cảm thấy nhói đau.
“Anh mau lái xe về đi, em phải nhắc nhở anh ta, không được làm trái ý trời thay đổi số mệnh nữa, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp…
Cô ta sốt ruột nói.
Nhưng Kỳ Thiên Minh lại không hề có ý định quay đầu lại, mà ngược lại còn nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Kỷ Nguyệt Trâm, em có từng nghĩ tới, người không biết số mệnh của mình sẽ sống tốt hơn không? Có lẽ anh ta đã biết được chuyện gì đó, cho nên anh ta mới thay đổi suy nghĩ, chuyện này cũng tương đương với việc thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình.”
“Nếu em không bởi cho anh một quẻ, nói anh sống cô độc đến cuối đời, anh nghĩ có lẽ anh đã tùy ý tìm một người nào đó rồi kết hôn rồi.”
“Cho nên người biết quá nhiều chuyện, chưa chắc gì đã là chuyện tốt”.
Kỳ Thiên Minh rất kiên nhân nói, Kỳ Nguyệt Trâm nghe anh ta nói vậy thì ngắn người như phỏng. Quả thật có ta chưa từng nghĩ đến những chuyện này.
Nếu ban đầu cô ta không nói ra, liệu rằng mọi người có sống tốt hơn không?
Rốt cuộc cô ta là sắp xếp số mệnh, hay số mệnh đùa bỡn cô ta thế
Đầu Kỳ Nguyệt Trâm đau như búa bổ. Kỳ Thiên Minh dừng xe ở bên đường, rồi ôm cô ta vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta.
Mỗi lần cô ta nghĩ không ra thì đầu sẽ đau, cả người sẽ xoắn xuýt một hồi lâu.
“Chúng ta đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa, em cũng đã trả gần hết ân tình rồi, cho nên chúng ta phải rời đi thôi. Xem như chuyện này kết thúc tại đây đi, hai anh em chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được, em thấy thế nào?”
“Em… em còn có thể trở về nguyên vẹn sao? Em… em không tỉnh ra số mệnh của mình, em sợ…
Cái gì mà thấy đoán mệnh, thuật coi bói cơ chứ?
Có ta có thể nhìn thấy số mệnh của người khác, nhưng tại sao không nhìn thấy mệnh của mình chu?
Ngay cả việc cô ta có thể về chấu với tổ tiên được hay không, cô ta cũng không biết “Số mệnh của em còn kiên cường hơn chính anh nữa, cho nên em không thể xảy ra chuyện được, có lẽ đến khi anh chết rồi em vẫn còn sống đẩy “Em cũng không muốn anh chết, em muốn mọi người đều phải sống tốt.”
Kỳ Nguyệt Trâm yếu ớt nói.
“Cho dù em biết được thì sao chứ, em gần như chẳng thay đổi được gì. Tại sao ông trời ban cho em năng lực này, nhưng lại không cho em cơ hội để thay đổi chứ có phải… ông trời đang đùa bỡn em không hay tại kiếp trước em đã làm chuyện có lỗi với ông trời?”
“Em rất tốt, trong lòng anh Kỳ Nguyệt Trâm luôn luôn là người tốt nhất.” Anh ta dịu dàng nói, nhưng sau đó câu kể tiếp anh ta lại thay đổi phong cách nói với cô ta: “Em có thể đừng khổ sở trên áo của anh không, áo sơ mi này rất đắt đó, chúng ta sắp tới nơi rồi, em có muốn ăn thịt không?”
“Kỳ Thiên Minh, anh dỗ em thêm một lát sẽ chết sao?” Kỷ Nguyệt Trâm nổi giận đùng đùng nói,
Danh Sách Chương: