Mặt của Dương Cát Tường nghiêng sang một bên, cô ta sững sờ, ngơ ngác nhìn Hứa Minh Tâm, tất nhiên cô ta không ngờ cô sẽ đánh cô ta.
“Tôi đánh chết cô.”
Cô ta hết lên một tiếng, sau đó dùng hai tay lao đên.
Hứa Minh Tâm bị cô ta đánh phải, cô bị mỏng tay của cô ta cào sắt, làm cô cảm thấy hơi đau.
Nhưng cô cũng không phải người hiền lành, nên dùng sức đẩy cô ta ra.
Dương Cát Tường lào đào vài bước, cuối cùng cô ta ngã vào lòng một người bạn thân.
Người bạn thân túm cô ta và khuyên nhủ cô ta: “Dương Cát Tường, cậu bỏ qua chuyện này đi, con nhóc Hứa Minh Tâm này rất giỏi, cậu không phải đối thủ của cô ta đâu.”
“Tôi sợ cô ta à? Hôm nay nếu tôi không trả lại có ta cái tát này thì tôi cũng không còn là người nhà họ Dương nữa!”
“Vậy có về nhà đối họ đất Nếu có dám đánh tôi, thì tôi sẽ nói cho Cố Gia Huy biết không phải máy người nói tôi có rất nhiều thủ đoạn tán tỉnh sao, rất giỏi việc thổi gió bên gối? Vậy thì tối nay tôi sẽ đi thổi một lần xem thủ!”
“Cô. Cô không biết xấu hổ, bây giờ cô vẫn đang đi học, vậy mà đã bản thân thể muốn người đàn ông tot!”
“Tôi…Tôi muốn vạch trần cô, tôi muốn tất cả mọi người ở Đà Nẵng này biết bộ mặt xấu xí của cô. Cô chính là gái bán hoa, xe buýt, chỉ cần người ta cho ít tiền thì có thể làm, việc này cô tự hào cái gì?”
Lời nói của Dương Cát Tường rất khó nghe, mỗi chữ như là một gái nhọn, đâm thẳng vào tim Hứa Minh Tâm.
Cô biết Dương Cát Tường đang nói bậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không vui.
Những câu mà cô ta nói không thể xác minh được nó có thật hay không.
Cô im lặng mắn chặt bàn tay, móng tay đâm thẳng vào thịt trong lòng bàn tay,
Người tốt thì bị người ta bắt nạt, con ngựa tốt thì bị người ta cười.
Có văn hiểu những chuyện như này “Cô thử nói thêm một câu nữa xem, tôi chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô. Tôi đánh cô thì làm sao? Không phải là cô định đánh tôi trước à. Cô đánh tôi trước, chẳng lẽ cô chưa nghĩ là tôi sẽ đánh trả lại á? Đừng nói là cô tưởng tôi sẽ đứng im cho cô đánh hả?”
“Dương Cát Tường, cô nói chuyện phải có chứng cử, nếu không tôi có thể kiện cô tôi vu khống. Một người có chức cao như bố cô, chắc chắn sẽ không muốn bị kiện lên đâu nhỉ?”
“Cô. Hứa Minh Tâm, cô…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ta nói từ “Cô” nửa ngày, nhưng cô ta không biết nói tiếp như nào, gương mặt cô ta đỏ bừng chuyển thành màu gan lợn.
Cô ta tức giận run người, đôi mắt cô ta trừng to.
Cô ta rất muốn xông lên tát Hứa Minh Tâm một cái, nhưng…Cô ta không có dũng khí để làm việc đó.
Hứa Minh Tâm lạnh nhạt nhìn qua mọi người một lần, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Không hiểu sao, rõ rằng cô là một người nhỏ nhắn, khi cười nên đôi mắt cong cong, nhìn rất hiền lành.
Nhưng bây giờ trên người có tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ, cơ thể nhỏ nhắn đứng tháng, sống lưng thẳng tắp như cột thép, cả người trông rất mạnh mẽ
Một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù con thủ nhỏ này trông rất dễ thương. nhưng nó cũng có móng vuốt.
Danh Sách Chương: