“Sau khi anh đi thì cứ yên tâm giao ông chủ của anh cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt
Về đến nhà, Khương Tuấn giúp cô đưa Cố Gia Huy vào phòng.
Anh ấy không tỉnh lại, có lẽ anh ấy đã thực sự kiệt sức rồi.
Cô nghĩ rằng Cố Gia Huy sẽ ổn sau khi nghi ngời một lát nhưng cô không ngờ tới trưa thì anh bị sốt cao.
Cô đã mời bác sĩ riêng tới kiểm tra nói do anh ấy quả mệt mỏi và bị cảm lạnh.
Anh hôn mê một ngày mãi đến tối mới mở mắt.
“Cậu Huy, sức khỏe của cậu…”
Bác sĩ ngừng nói.
Đây là bác sĩ riêng của nhà họ Cổ, đây cũng người chăm sóc sức khỏe cho ông cụ.
Sau khi bác sĩ Doanh rời đi thì ông ấy thường đến đây kiểm tra mọi chuyện.
Bác sĩ Lưu năm nay hơn 40 tuổi, đeo kính cận, rất dịu dàng lịch thiệp, ông ấy nhìn Cố Gia Huy tỏ vẻ do dự.
“Minh Tâm, anh hơi đói, em đi xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa”
“Ừ, em đi ngay”
Hứa Minh Tâm không nhận ra có chuyện gì bất thường, có còn tưởng rằng anh đói đến mức rất muỗn ăn cái gì đó. Khi cô rời đi, Cố Gia Huy nói: “Sau này hay cần thận hơn. Chuyện sức khỏe của tôi chỉ có thể nói cho tôi biết. Khi Hứa Minh Tâm ở đây thì không được nhắc đến cái gì, hiểu chưa?” này hay cần thận hơn. Chuyện sức khỏe của tôi chỉ có thể nói cho tôi biết. Khi Hứa Minh Tâm ở đây thì không được nhắc đến cái gì, hiểu chưa?”
“Nhưng thời gian trôi qua, cô Minh Tâm sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra.”
“Không ai nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ không biết. Thân thể của tôi tôi hiểu rất rõ, ông cũng không cần nhai đi nhai lại điều cũ rích này, chính tôi sẽ tự chú ý.”
“Vậy thì được… Tôi sẽ lấy cho cậu một ít thuốc theo toa.”
Mặt bác sĩ Liễu lộ vẻ nghiêm trọng, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Hứa Minh Tâm định mang bữa tối lên phòng. Cô không muốn Cố Gia Huy phải xuống.
Cô đang bận rộn trong phòng bếp, không chú ý Cố Gia Huy xuống từ lúc nào đã ôm cô từ phía sau.
Cằm anh đặt lên vai cô rồi ôm thật chặt.
“Thơm quá.” Anh nói một cách mãn nguyện.
“Đương nhiên, làm thịt là sở trường của em, đây là thịt viên thượng hạng đấy, ăn rất ngon.
“Ý anh nói là em rất thơm
Anh khẽ khịt mũi, như thể đang trêu chọc.
Nghe đến đây, thân thể cô hơi cứng đờ, hai gò má ứng hồng, có chút xấu hổ.
“Anh… anh lại nói đùa rồi.”
“Anh muốn nếm thử.”
Không đợi Hứa Minh Tâm trả lời, anh cắn một cái không đau không nhẹ lên cổ cô, rồi lập tức mút. Không lâu sau, trên cổ cô in lại một vết hôn.
“Không gì tốt hơn đóng dấu ở đây.”
“Ngày mai em không dám đi ra ngoài mất.”
Danh Sách Chương: