Cô nhớ đến thời điểm bọn họ mới quen, một năm này cô ghi nhớ từng ly từng tí, giống như dòng suối chảy xuôi.
Cô đột nhiên rất buồn rầu chuyện mình chưa đủ hai mươi tuổi, như vậy có thể dùng hôn nhân trói buộc Cố Gia Huy.
Nhưng mà…
Cô còn chưa tới.
Cho dù kết hôn, là có thể yên tâm không lo sao? Chuyện nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra thôi. “Cố Gia Huy, anh tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không, em rất sợ, anh có biết hay không?”
Cô ôm tay anh, tựa vào mép giường, đôi mắt nhấp nháy, nước mắt nóng bỏng không tiếng động rơi xuống, làm ướt chăn nệm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Gia Huy tỉnh lại đã là sau buổi trưa.
Anh nhức đầu, không nhịn được hung hãng cau mày, muốn đứng dậy, nhưng nhận ra tay mình bị lực kéo trì xuống.
Anh liếc mắt nhìn, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Minh Tâm.
Gò má bầu bĩnh, nhìn bụ bẫm đáng yêu, hoạt bát dễ thương.
Vầng trán sáng bóng, lông mày thanh tú, một đôi mắt to long lanh giờ phút này nhằm thật chặt, lông mi cũng khẽ run rẩy, giống như là cánh bướm giương cánh muốn bay.
Lỗ mũi xinh xắn thẳng tắp, còn có đôi môi căng mọng.
Dáng vẻ vợ bé nhỏ của anh thật là đẹp mắt, anh là một người có phúc.
Thượng để ném anh vào địa ngục, anh cũng cho rằng cả đời mình sẽ phải trầm luân trong địa ngục, nhưng không nghĩ xuất hiện một ánh sáng của rạng đông, có một cô gái cứu vớt anh, khiến cho anh từng bước một từ bóng tối đi về phía ánh sáng.
Chuyện tình cảm không có chân lý đúng hoàn toàn, không có tới trước tới sau, chỉ có thích hợp hay không mà thôi.
Anh và Lucia năm đó cũng là một đôi làm người ta hâm mộ, nhưng mà hai người đều không thành thật với nhau. Anh giấu giếm thân thế bi kịch của mình, là con em nhà giàu bị lưu lạc bên ngoài.
Còn cô giấu giếm thân phận cao quý của mình, tình cảnh lúc hai người ở bên nhau hoàn toàn như gượng ép.
Anh suy nghĩ phải thành công, xây dựng giang sơn cho mình, cưới cô về làm vợ trong vinh quang.
Cô đúng là người đã khiến cho anh nảy sinh ý định kết hôn.
Nhưng chỉ là muốn mà thôi, tình yêu sợ nhất… chính là đang yên đang lành thì biến mất.
Bọn họ chính là như vậy.
Anh công thành danh toại, tâm tính thành thục, là người đàn ông ở trong trạng thái lý tưởng nhất. còn Hứa Minh Tâm khi đó mới mười tám tuổi, một cô gái đang độ xuân thì, thanh xuân phơi phới.
Giữa bọn họ, chênh lệch là mười năm.
Nhưng vậy thì sao?
Anh không còn vẻ non nớt bồng bột của tuổi trẻ, suy nghĩ bất kỳ chuyện gì đều rất lý trí, cũng biết đau lòng.
Cô phải người phụ nữ từng trải, cô chưa trải đời, không có tính tham lam chiếm hữu.
Bọn họ gặp nhau, chính là vào độ tuổi lý tưởng nhất của mỗi người, cứ thế ở bên nhau, hợp tình hợp lý.
Danh Sách Chương: