“Cuối tuần, đi cùng anh đến nhà của chú, chú muốn gặp mặt em.”
Cổ Yên nghe lời, trong lòng vô cùng khôn xiết, kích động ôm chặt lấy Lệ Nghiêm.
Lệ Nghiêm trong phút chốc cứng đờ người, cười theo và cũng giang tay ôm lấy cô ấy. Anh ấy không biết bàn thân anh ngay lúc này đang mang thứ tinh cảm gì, trong lòng có chút bức bối nhưng ngược lại lại có chút vui vẻ.
Một màn này đều bị Bạch Thư Hân đang đứng trên tầng nhìn thấy hết. Móng giả cắm sâu vào da thịt, máu tưới thuận theo vết rách chày ra ngoài. Cô đau đớn tường như ruột gan đứt đoạn, nhưng lại không thể nói ra ngoài.
Thứ tỉnh càm này chỉ có thể giấu kin trong tim, đểmặc nó mục nát. Cô ấy nên chúc phúc cho họ, chi là… cô ấy không biết mình có thể làm được hay không, điều này đối với cô mà nói thực sự quá tàn nhắn rối. Lệ Nghiêm đối với cô mà nói chính là người vô tình lướt qua như cơn gió lại khiến kẻ cô độc dậy sóng trong lòng.
Cố Yên về tới biệt thự, mang tin tức này nói cho Cố Gia Huy, Cố Gia Huy nghe xong cũng thấy yên tâm hơn.
“Anh phải nói với Nguyễn Doanh bảo cậu ta phải đổi xử từ tế với em, nếu như dảm ức hiếp em thì đừng trách anh không niệm tình nghĩa anh em” Cố Gia Huy đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lệ Nghiêm nhưng lại bị Cố Yên ngăn cản.
Cổ Yên xấu hổ đỏ mặt, ôm lấy mặt nói: “Anh đừng có dọa anh ấy chạy mất đó, khó khăn lắm em mới đoi được tới ngày này. Không được, em phải đi hỏi bổ xem cuối tuần này qua đó em phải mang theo những thứ gì.”
“Vẫn còn chưa quyết định mà, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà em đã phần khích như vậy rồi sao?”
“Tất nhiên rối! Đợi em qua nhà chủ của anh ấy rối, sau đó sẽ đưa Lệ Nghiêm về nhà, cả gia đình chúng ta cùng ăn một bữa cơm.””Bổ không thích Lệ Nghiêm đầu, những nãm nay em vì cậu ta mà hi sinh nhieu như vậy, trong lòng bố sớm đã có sự cán trách rói
“Thế thì dã làm sao chứ? Người đàn ông này là chính bàn thân em lựa chọn. Kể cả có là ông trời tới rồi, em cũng phải gả cho anh ấy!”
Chỉ là Cố Yên không thể ngờ rằng, người tới không phải là ông trời nào hết mà lại chính là người thân nhất của anh ấy.
Cổ Yên vừa muốn đi lại bị Cố Gia Huy gọi lai.
“Yên, em cũng là con gái, em có thể phân tích điều này giúp anh một chút được không?” Cố
Gia Huy mặt ủ mày chau nói.
“Liên quan đến chị dâu tương lai sao?”
“Ừ” Cố Gia Huy thở dài một hơi, cũng chỉ có con bé đó mới có thể hành hạ anh thành cái bộ dang này. “Kể từ sau khi nhà họ Ngôn thừa nhận cô ấy là con gái nuôi, nhân duyên của Minh Tâm trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, có không ít nam sinh muốn theo đuổi Minh Tâm. Trên bàn của cô ấy lúc nào cũng có đồ ăn sáng, thư tình, hoa hồng…”
“Anh, có phải anh lại bí mật theo dõi rối không? Anh đây là đang giám sát, đang rình mò chuyện riêngtư của người ta đó, anh đúng là không có đạo đức độ nha! Sao anh lại giống y hệt bố vậy, trước đây ông ấy giám sát em, mua đứt hết cả bạn học và thấy cô giáo của em. Bây giờ thì hay rồi, di truyền sang cho anh, anh giám sát cà vợ của anh!” Cố Yên khịt mũi khinh thường.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, bàn thân anh tuổi tác không còn nhỏ nữa, thể mà lại làm ra loại chuyên vô đạo đức như vậy. Nhưng không còn cách nào khác thôi mà, chính bởi vì tuổi tác của anh không còn nhỏ nữa mới cần để phòng bị người khác cướp mất vợ!
“Đây không phải trọng điểm!” Cố Gia Huy mặt mũi u ám, ngại ngùng nói.
Danh Sách Chương: