“Huống hồ, anh cũng không làm chuyện giết người phóng hỏa, đúng không?”
“Thích một người không thể chỉ thích áo sơ mi trắng của anh ấy mà cũng phải thích cà vớ của anh ấy, đúng không? Cho nên em đã về rồi, anh không định ôm em một cái sao?”
Cô dang hai tay ra với anh, cô đã thích ứng được bóng tối, có thể nhìn được một hình dáng mơ hồ.
Cố Gia Huy nghe được lời này thì lập tức đứng dậy, trực tiếp vọt tới rồi ngay lập tức ôm cô vào trong lòng ngực.
Anh ôm cô thật sự rất mạnh, giống như muốn bóp nát có
Cơ thể Hứa Minh Tâm không chúng đã được hai người cùng ngã xuống trên thảm.
Tay mắt anh nhanh nhẹn, bàn tay to đặt ở trên cái ớt của cô, tránh cho cô bị ngã đập đầu
Chi tiết này đã khiến lòng cô mềm nhũn, . Cập ????hậ???? ????r????yệ???? ????ha????h ????ại ﹎ Tr Um????r????yệ????.v???? ﹎
Đôi môi mỏng của Cố Gia Huy ập đến, cô không nhịn được cười khẽ: “Có mùi thuốc lá.
Cà người anh cứng đờ, lập tức nói: “Anh đi đánh răng.”
“Không cần, em có thể ngửi được, em cũng muốn hôn anh, ôm anh.”
Lần này là Hứa Minh Tâm chủ động.
Cánh tay ngó sen quấn quanh ở trên cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Động tác này của cô đã không còn ngây ngô, bởi vì cô có một người thầy tốt,
Học hơn một năm nay, ít nhiều gì cũng có thể tốt nghiệp rồi.
Cô hôn anh, cẩn thận lướt qua viền môi của anh.
Hai người hôn đến quên mình.
Vào lúc hai người đều đang động tình, có người không đúng lúc đấy cửa đi vào. “Cậu chủ, Minh Tâm, cơm tối đa làm xong rồi
Cửa phòng bị mở ra, ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào phòng, trên mặt đất hai người không có chỗ nào.
Hứa Minh Tâm giật mình một cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng đẩy Cố Gia Huy ra.
Anh không kịp phòng bị, cả người lần qua một
Anh ngồi dưới đất, không vui nhìn chủ An.
Chú An xấu hổ sở sở đầu: “Rất xin lỗi, quấy rầy rồi, tôi sẽ đi ngay!”
Chủ An nhanh chóng đặt bữa tối xuống, xấu hổ rời đi, còn không quên đóng cửa lại cho bọn họ.
Trong phòng một lần nữa rơi vào bóng rối, gò má cô ửng hồng, máu cả người giống như xông hết lên trán. “Cái đó… Còn tiếp tục không?”
Bên cạnh phát ra giọng điệu thâm sâu của Cố Gia Huy, khàn khàn, chạm vào tim người nghe. “Không… Không được. Phải ăn cơm “Không đói bụng, muốn ôm em.” bên. “Bật đèn không “không bắt ”
Cố Gia Huy tới gần, ôm chặt cô vào trong lòng ngực.
Khoảnh khác anh bề thân thể mềm mại mùi thơm ngào ngạt kia lên thì trái tim xao động bất an lập tức bình tĩnh lại. “Anh yêu em, Hứa Minh Tâm.”
Đôi môi mỏng của anh đè ở bên tại, từng chữ sâu lắng lọt vào tai.
Giống như âm thanh ma quỷ, xoay quanh vào sâu trong đầu óc khiến trái tim cô run rẩy.
Lời này rất sâu lắng, có quá nhiều yêu thương và lưu luyến triền miên.
Trái tim cô lập tức bị hòa tan, cảm thấy thoả mãn mìm cười. “Biết rồi, em muốn bật đèn ăn cơm, em rất đói bung.”
Danh Sách Chương: