Hứa Minh Tâm đã cố tình để bụng lại, chỉ ăn no một phần.
Tâm bốn giờ chiều họ về đến nhà thì Hứa Minh Tâm đã gọi tất cả mọi người đến, cùng nhau ngồi lại ăn bữa cơm, không cần biết là chủ cả hay người làm công, chỉ cần biết ai lớn ai nhỏ là được.
Chú An lớn tuổi nhất cho nên ông ấy ngôi ở ghế chủ nhà.
Chủ An giật mình liên tục lắc đầu.
“Cậu chủ… Chuyện này không đúng nguyên tắc”
“Chẳng sao cả đâu mà, trong nhà này Minh Tâm là người có quyền quyết định. Hơn nữa chủ đã chăm sóc tôi rất nhiều năm, giải quyết công việc trong nhà gọn gàng đầu ra đó. Năm nào chú cũng không về nước Anh, ở đây mừng năm mới với tôi nên chú ngồi đó là đúng rồi.”
Bây giờ Hứa Minh Tâm mới biết được chủ An cũng có vợ có con.
Cô cứ tưởng rằng chú An là người cô đơn lẻ bóng.
Nhưng ông ấy và vợ không hợp tính nhau, hồi đó còn trẻ xúc động nhất thời nên mới lấy nhau, cuối cùng mỗi người một ngả, con giao cho mẹ nuôi vậy thôi.
Tuy là tính tình không hợp nhau nhưng chú An lại thật lòng yêu vợ mình, chỉ là ông ấy nén xúc không đến rầy bọn họ, năm nào cũng gửi tiền về cho bà bạn già.
Chủ An hơi cảm động, trước đây nơi này không hề giống một gia đình nào, chỉ là một ngôi nhà lạnh như mà thôi.
Cố Gia Huy không phải là người nói nhiều, bình thường anh sẽ làm việc trên phòng đọc sách, cũng chẳng nói năng gì với người giúp việc trong nhà!
Mấy ngày lễ tết thế này ngôi nhà lại càng không có bầu không khí náo nhiệt nên có. Với Cố Gia Huy mà nói thì đây cũng chỉ là một trong ba trăm sáu mươi lăm ngày bình thường mà thôi.
Nhưng sau khi Hứa Minh Tâm đến đây thì anh bắt đầu thay đối, ngôi nhà này cũng thay đổi theo.
Trở nên náo nhiệt hơn, ấm áp và hòa thuận hơn.
Trước đây người giúp việc nào cũng e dè cậu chủ nhưng bây giờ họ đều kính yêu bọn họ từ tận đáy lòng.
“Đúng đúng đúng, con làm chủ ngôi nhà này. Nam chủ ngoại nữ chủ nội mà, thế nên mọi người đừng nghe lời anh ấy, trong nhà này con là lớn nhất!”
Hứa Minh Tâm cũng cực kì vui vẻ, cô ở nhà họ thấp cổ bé họng, lễ mừng năm mới là chuyện của gia đình ba người họ, có chi có mặt để ăn một bữa cơm vậy thôi. Cô ăn cơm chậm còn khiến mẹ con Hứa An Kỳ mất hứng nên cô cực kì biết điều hiểu chuyện, ăn xong lập tức đứng dậy bỏ đi.
Vậy nên mỗi lần năm mới Tết đến cô đều cảm thấy cực kì cô độc.
Năm nay không cần phải quay về nhà họ Hứa mà có thể ở đây vui đùa cùng với tất cả mọi người thế này vui biết là bao nhiêu!
Mọi người đều ngồi xuống hết rồi thì Hứa Minh Tâm mới bắt đầu rót rượu đỏ cho bọn họ.
“Chú An, chú là người lớn nên chú hãy uống đầu tiên “Được thôi, cảm ơn cô Minh Tâm đã cho tôi mặt mũi. Chú An chúc tất cả mọi người cái cũ đi đón niềm vui tới, một năm mới tấn lộc tấn tài, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý!”
“Được ạ!”
Mọi người cùng hoan hô thật to,
Tiếng ly thủy tinh chén vào nhau leng keng vui tai. Thoạt đầu bọn họ còn hơi dè dặt nhưng được Hứa Minh Tâm kéo theo nên cũng bắt đầu thoải mái hắn.
Mọi người cứ chúc nhau cái này chúc nhau cái kia, ăn uống linh đình.
Hứa Minh Tâm cũng cầm ly rượu ngồi lưng. Cố Gia Huy đang ngồi đó chờ cô chạm ly với mình đấy. Mọi người ngồi xung quanh đều nhận được lời chúc nhưng cứ không chúc anh cơ!
Hứa Minh Tâm hằng giọng, bung ly rượu lên, nói: “Chú ba Cổ, năm cũ sắp trôi qua rồi, một năm mới lại sắp bắt đầu. Mong anh có thể bảo bọc bao dung em, chỉ dạy cho em nhiều hon.”
“Được thôi, anh nhất định sẽ làm một tấm gương tốt cho em, dạy em cả đời.” Cố Gia Huy cong môi lên nói. Ly chạm vào nhau, Hứa Minh Tâm cũng thoải mái nở nụ cười.
Sau khi cô uống xong thì Cố Gia Huy nói: “Anh vẫn chưa chúc em.”
Danh Sách Chương: