Để tôi đoán xem? Chắc chắn là cái anh đẹp trai vừa cao vừa gầy Ôn Mạc Ngôn kia phải không?”
“Đúng đấy đúng đấy, còn nói không phải một cặp, cùng đi làm cùng tan làm, cùng đến căn tin, rõ ràng là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết rồi.”
Bạch Thư Hân nghe thể thì dở khóc dở cưới, cho dù bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch tôi.
Bỏ đi, cứ để bọn họ hiểu lầm vậy, dù sao có giải thích cũng không rõ ràng được.
Đợi khoảng nửa tiếng sau Ôn Mạc Ngôn mới ra, nhìn cô ấy xin lỗi. “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi. “Không sao, công việc quan trọng, anh đang xách gì thế?” Bạch Thư Hân để ý.
Trong tay anh ta xách hai túi đồ, hai bình rượu và một số thực phẩm bồi bổ. “Lần đầu tiên đến gặp người lớn trong nhà em, đi tay không thi không hay lắm, dù sao thì tôi cũng là hậu bối, cho nên buổi trưa tôi đi mua một ít đổ. Chủ em thích uống rượu, chắc ông ấy sẽ thích cái này.”
“Chẳng phải lúc đầu em nói tôi không biết làm bạn họ vui sao? Sự thật chứng minh tôi cũng không tệ lắm nhi, em có muốn suy nghĩ một chút đóng giả làm người yêu của tôi không?”
Lúc đầu Ôn Mạc Ngôn chỉ vì đạo nghĩa bạn bè mà muốn giúp Bạch Thư Hân, nhưng lâu dần, anh ta cũng không biết rốt cuộc tâm tư của mình là gì nữa.
Anh ta rất muốn Bạch Thư Hân đồng ý, cũng không biết tại vì sao.
Có lẽ… mình muốn làm giả hóa thật?
Lẽ nào trong lòng mình đang có suy nghĩ hèn hạ như vậy sao? “Không cần đâu, phiền quá rồi. Đi rồi, không còn som nữa.”
Bạch Thư Hân né tránh ánh mắt của anh ta, nhàn nhạt nói.
Ôn Mạc Ngôn cũng hơi thất vọng, đành phải đuổi kịp bước chân cô ấy.
Trên xe, Bạch Thư Hân không khỏi dặn đi dặn lại: “Chủ tôi nghiện rượu, uống rượu cũng chẳng sợ ai, mặc dù tôi biết anh uống cũng rất giỏi, nhưng ngộ nhớ không uống được nữa thì cũng đừng miễn cưỡng, biết chưa?”
“Em đang quan tâm tới a?”
Ôn Mạc Ngân hỏi
Có thể đứng hỏi mấy câu nhảm nhí này được không? Giữa bạn bè với nhau, là chuyện nên làm mà”
“Được thôi “
“Chú thím tôi rất hiếu khách, chắc chắn sẽ giục anh ăn cơm. Tay nghề của thím tôi cũng rất tốt, nhưng so với anh thì vẫn còn kém một chút. Nếu anh khen bà ấy thì bà ấy sẽ rất vui “Biết rồi.”
“Với cả…”
Bạch Thư Hân từng chút từng chút nói về những điều kiêng kị trong nhà, Ôn Mạc Ngôn nghe một cách rất nghiêm túc.
Cuối cùng, thậm chí đến cô ấy cũng có cảm giác sai sai, mình đang đưa người yêu về nhà à?
Nghĩ như vậy, cô ấy mở miệng nhưng lời nói thì nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được. Ôn Mạc Ngôn thấy cô ấy ngừng lại, trong xe lập tức yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Anh đảo mắt nhìn cô ấy một cái, hỏi: “Sao lại không nói nữa? “Cũng kha khá rồi, những chi tiết còn lại cũng không có gì để nói, anh cũng không thường đến nhà chủ ăn cơm, những cái tôi nói đủ để ứng phó rồi “Ngô nhớ tôi sẽ đến nữa thì sao?”
Đến lúc đó rồi nói tiếp.
Bạch Thư Hân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy trong lòng rất mơ hồ.
Danh Sách Chương: