“Chắc là vậy, tổng giám đốc Bùi nói người đó là người của nhà tổng giám đốc Mộ.”
“Tổng giám đốc Mộ kết hôn rồi? Vợ lại còn là phụ nữ! Trời ạ, vậy tổng giám đốc Bùi sẽ rất buồn đây!”
“Đừng nói nữa, tổng giám đốc Mộ và vợ anh ấy đến kìa…”
“Chào tổng giám đốc Mộ, chào bà Mộ!” Hai nhân viên lắp bắp lên tiếng, cúi người chào, giống như là binh lính chào thủ lĩnh.
“Chào hai anh!” Diệp Du Nhiên duy trì nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn lập tức chui ra khỏi đây.
Cô đã nghe thấy hết, sao không nói tiếp phần sau đi!
Cô cũng rất muốn biết, vợ của Mộ Tấn Dương là phụ nữ là ý gì, và còn Bùi Chính Thành sẽ buồn lắm là sao!
Mộ Tấn Dương nhíu mày nhìn hai nhân viện, giọng ôn hòa: “Ăn cơm chưa?”
Hai cái công nhân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến sắc, lắp bắp nói: “Dạ, chưa…chưa ăn.”
Mộ Tấn Dương nghe xong, khẽ cười, nhìn có vẻ là một người sếp tốt, giọng nói vẫn ôn hòa: “Vậy sao còn không mau đi ăn đi, bị đói thì làm sao.”
Hai nhân viên nghe vậy, liên tục gật đầu: “Dạ, đi liền bây giờ…”
Sau đó vắt chân lên chạy.
“Bịch!”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai nhân viên vừa rồi lo chạy nhanh quá không để ý đụng vào cửa kiếng.
Cô nhìn còn cảm thấy đau, vậy mà hai người đó như không có chuyện gì, lách người biến mất.
Diệp Du Nhiên: “…”
Cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Bọn họ sợ anh?”
“Có sao?” Mộ Tấn Dương nghiêm túc, đang vẻ thắc mắc, giống như anh cũng không biết điều đó.
Không có mới là lạ, cô đâu có bị mù.
Nếu nhất định nói cô bị mù, thì cô thừa nhận có một việc thật sự là cô bị mù.
Đó chính là, tìm Mộ Tấn Dương kết hôn.
Lần đầu tiên gặp mặt ở Ngọc Hoàng Cung , anh cho cô cảm giác xa xôi nhưng lại thần bí.
Sau khi kết hôn, vẫn xa xôi bí hiểm, cho dù anh có xắn tay áo lên nấu bữa sáng cho cô mỗi ngày, cô cũng rất khó tìm thấy được chút nóng giận từ trên người anh.
Quan trọng là, người đàn ông này luôn chọc giận cô, bắt nạt cô mọi lúc mọi nơi.
Là tên cuồng dâm! Biến thái! Lưu manh! Không biết xấu hổ!
Nhưng mà, cô lại không cảm thấy ghét bỏ anh.
Mộ Tấn Dương dẫn cô đi đến một nhà hàng ở gần công ty.
Vừa mới ngồi xuống, Bùi Chính Thành từ đâu xuất hiện.
“Tấn Dương, cô Diệp, hai người cũng đến ăn cơm sao, vậy cùng ngồi nha, không ngại chứ.”
Bùi Chính Thành vừa nói, người đã ngồi xuống từ khi nào, cười híp mắt nhìn hai người.
Diệp Du Nhiên không tỏ vẻ gì, cho dù cô không thích thì cô cũng không làm được gì, dù gì anh cũng đã ngồi xuống rồi.
Mộ Tấn Dương liếc anh, hơi nhíu mày: “Xin vui lòng gọi là bà Mộ.”
“Chậc, không cần phải xa lạ như vậy, anh và Tấn Dương là bạn tốt mười mấy năm rồi, kêu em là Du Nhiên nha, em không ngại đâu, phải không?”
Bùi Chính Thành xoay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.