Mộ Tấn Dương nghe vậy thì cau mày rồi quay người rời đi.
Đợi đến khi Mộ Tấn Dương vào phòng làm việc rồi thì Nam Sơn mới nói thầm bên tai cô: “Giống cô Diệp.”
“Hả?” An Hạ không nghe rõ ý của anh ta. Nam Sơn cũng không giải thích rõ.
Mộ Tấn Dương về phòng làm việc thì trong suy nghĩ đều là cảnh tượng Diệp Du Nhiên không nói một câu nào đã về thẳng phòng bao.
Trong lòng dấy lên nỗi khó chịu nồng đậm. Anh đẩy hết văn kiện trước mặt sang hai biên, gọi điện thẳng cho Nam Sơn: “Cút vào đây.”
Nhận được điện thoại của Mộ Tấn Dương thì Nam Sơn chỉ có thể đi vào.
Trái lại thì An Hạ ở một bên nhìn thấy anh ta nhận điện thoại thì rất lấy làm lạ: “Anh ấy có việc sao lúc nãy không nói. Sao phải để vào phòng rồi lại gọi điện thoại cho anh?”
Nam Sơn nhếch môi cười. Anh ta thấy ông chủ là đang ghen tỵ việc có tiểu mỹ nhận chủ động đến nói chuyện với anh ta.
Mà nếu như anh ta không nhớ nhầm thì ông chủ đã một tuần rồi không gặp cô Diệp, cũng nhắc đến cô Diệp.
Hai người không biết lại có mâu thuẫn gì nữa.
Nam Sơn bước vào phòng làm việc của Mộ Tấn Dương. An Hạ cũng quay về phòng bao.
…
Trong phòng bao.
Diệp Du Nhiên mệt mỏi dựa vào sofa uống một ly rượu. Rõ ràng cô đang không vui.
Có vài người đàn ông nhìn chằm chằm cô mà nóng lòng muốn thử. Hầu như là muốn đến bắt chuyện với cô.
Tuy rằng danh tiếng của Diệp Du Nhiên không tốt nhưng đoạn thời gian gần đây thì biểu hiện của cô ở công ty mọi người đều nhìn thấy, hoàn toàn không giống như trong lời đồn.
Hơn nữa cô rất xinh đẹp, lại là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị. Cho dù nói thế nào, nếu có thể theo đuổi được cô thì cũng sẽ không lỗ.
Vào đúng lúc này thì An Hạ quay lại.
“Nói chuyện với Nam Sơn thế nào. Lão Vãng cô ấy chạy qua đó là nhìn trúng anh ta?”
Diệp Anh Nguyệt đổi tư thế mới, nghiêng đầu nhìn An Hạ. Quả nhiên nhìn thấy cô ấy với dáng vẻ đầy xuân sắc.
An Hạ thẹn thùng xấu hổ mà che mặt nói: “Tớ thấy Nam Sơn cũng có vẻ thích tớ.”
Diệp Du Nhiên nghe thấy vậy thì cười nhạt một tiếng: “Cậu nói Nam Sơn thích cậu? Vậy sao cậu nói luôn là Bùi Chính Thành thích cậu đi.”
“Hứ! Con gà yếu đuối chết tiệt kia, tớ mới không hiếm lạ sự yêu thích của anh ta.” An Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Anh Nguyệt. Một vẻ muốn đánh nhau với cô mới thôi.
Đúng lúc này thì cửa phòng bao bị mở ra, một người bước vào.
Diệp Du Nhiên nhìn kỹ thì thấy có chút ấn tượng, là trợ lý của giám đốc bộ phận.
Trợ lý bước thẳng đến trước mặt Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp, người của bên LK vừa mới gọi điện cho giám đốc nói rằng hạng mục hợp tác xảy ra chút vấn đề. Giám đốc đang ở phòng bao 7027 tiếp đãi người của LK, đang đợi cô qua đó.”
Diệp Du Nhiên nghe thấy vậy thì trên mặt thoáng chút ngạc nhiên: “Hạng mục hợp tác xảy ra vấn đề? Người bên đó không phải nên gọi điện cho người phụ trách đầu tiên à?”
Cũng có thể nói cô không nhận được điện thoại, sao lại tìm giám đốc bộ phận trước?
“Mọi việc xảy ra đột ngột, đợi qua đó lại giải thích đi.” Giọng nói của trợ lý có vẻ không có gì bất thường, giọng điệu lại có chút gấp gáp.
Giám đốc bộ phận là một người phụ nữ luống tuổi. Bình thường làm việc cũng ngăn nắp trật tự và rất nghiêm khắc.