Mặc dù Diệp Du Nhiên cảm thấy lời anh nghe không hề có đạo lý nhưng cũng không phản bác.
Cô hừ một tiếng rồi ngồi xổm ven sông giặt quần áo, bỗng nhiên bên cạnh toé lên bọt nước, làm ướt quần áo cô.
Quay đầu nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng sau cô, khom nửa người xuống, trong tay cầm thân cây khô vừa rồi, đang ném xuống nước.
Diệp Du Nhiên giũ nước trên quần áo mình, tức giận thở hổn hển hỏi anh: “Anh làm gì đấy?”
Sau khi Mộ Tấn Dương thu lại thân cây trong tay mới nói với cô hai chữ: “Bắt cá.”
Nói xong anh cầm con cá mắc vào thân cây đưa tới trước mặt Diệp Du Nhiên, ngữ điệu hơi khoe khoang: “Em xem, bắt được rồi, tối nay sẽ ăn nó.”
“Nhàm chán, anh vẫn là trẻ con à?!” Diệp Du Nhiên vắt nước ở góc áo mình, rất rõ ràng cô vẫn chưa nguôi giận.
Nửa bên vạt áo Diệp Du Nhiên ướt sũng, tóc cô cũng hơi ướt.
Mộ Tấn Dương sững sờ một chút, anh đặt đồ trong tay sang một bên rồi cởi áo khoác ngoài trên người đưa cho cô: “Thay đi.”
“Không thay.” Mộ Tấn Dương thấy cô không nhận, mắt nheo lại, trong mắt có chút tà mị: “Tôi giúp em.”
“Anh dám!” Diệp Du Nhiên ôm chặt hai cánh tay mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Cô mặc quần áo thể thao rời, bên trong là một… chiếc áo quây!
Mộ Tấn Dương như có điều suy nghĩ nhìn cô, khoác áo lên người cô rồi xoay người… tiếp tục câu cá.
Bức tranh này hơi kỳ quái.
Cô ở bên sông giặt quần áo, Mộ Tấn Dương xắn tay áo bắt cá bên sông.
Nước trời mùa thu không quá sâu, nước sống cũng rất trong, Mộ Tấn Dương tay dài chân dài đứng bên bờ cũng có thể ném được cần câu bằng thân cây tới nơi rất xa.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, có cảm giác như cách cả một thế kỷ.
Có một kiểu người sinh ra đã có khí chất cao quý, xa rời quần chúng.
Cho dù mặc quần áo giản dị nhất, làm chuyện bình thường nhất cũng giống như vàng, phát sáng lấp lánh khiến người khác khó di dời tầm mắt.
Mà Mộ Tấn Dương chính là người đàn ông như vậy.
Nhưng Mộ Tấn Dương và cô không còn khả năng.
Cô rũ mắt, không nhìn anh nữa.
Mà Mộ Tấn Dương lại luôn chú ý đến cô.
Mặc dù anh vẫn thả thân cây trong tay vào nước nhưng ánh mắt lại dừng trên người cô.
Đúng lúc này, đuôi mắt anh lại liếc thấy một bóng trắng.
Mộ Tấn Dương bỗng quay đầu, chỉ thấy cây nhỏ trên bụi cỏ ở nơi không xa đang đung đưa.
Vừa nãy ở đó chắc chắn có người.
Hai lần rồi.
Hơn nữa đều xuất hiện khi anh và Diệp Du Nhiên đi cùng nhau.
Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên một tia hung ác nham hiểm, cho dù là ai, cho dù với mục đích gì, anh cũng sẽ không bỏ qua cho người đó.
…
Diệp Du Nhiên giặt quần áo xong chuẩn bị đi về, Mộ Tấn Dương dùng cỏ kết thành một sợi dây thừng để buộc hai con cá mình bắt được lại, đi sau lưng cô.
Diệp Du Nhiên cảm thấy dáng vẻ này của Mộ Tấn Dương hơi buồn cười.