“Em sẽ tự mình xử lý chuyện nhà họ Diệp, cám ơn anh.” Diệp Du Nhiên qua đây, thật ra cũng chỉ muốn hỏi xem rốt cuộc có phải là do anh làm hay không thôi, cô vẫn rất biết ơn anh.
“Chuyện lần này cũng là do Diệp Yến Nhi làm à?” Diệp Du Nhiên hỏi anh.
Mộ Tấn Dương: “Ừ.”
Thật sự Diệp Yến Nhi làm, cho dù cô ta chỉ bị Cố Hàm Yên lợi dụng, sai khiến.
Chỉ là anh không biết, Cố Hàm Yên bắt đầu lợi dụng Diệp Yến Nhi từ khi nào.
…
Diệp Du Nhiên không ở lại bao lâu đã rời đi.
Mộ Tấn Dương tiễn cô xuống dưới tầng, nhìn cô rời đi, sau đó anh mới gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Anh cảm thấy mình nhất định phải đích thân tới gặp Diệp Yến Nhi một chút.
…
Sau nửa giờ, ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Mộ Tấn Dương đi thẳng tới phòng riêng của mình. Anh vừa đi vào, đã nhìn thấy Diệp Yến Nhi ngồi run rẩy ở trên sofa.
“Cô cả Diệp, đã lâu không gặp.”
Mộ Tấn Dương ngồi xuống đối diện cô ta, vẻ mặt lãnh đạm.
“Ngài, ngài Mộ.” Giọng Diệp Yến Nhi có chút run rẩy. Cô ta thật sự sợ.
Cô ta quen làm mưa làm gió ở trước mặt Diệp Du Nhiên, luôn cảm thấy Diệp Du Nhiên thấp hơn mình một cấp, cô ta có làm gì cũng chẳng cần e ngại.
Nhưng Mộ Tấn Dương lại khác.
Hai năm trước, cũng ở trong phòng riêng này, cô ta đã từng được biết qua.
Khi đó là… ma… túy.
Cho dù cô ta đã cai được nhưng bây giờ nhớ tới cảm giác đó vẫn làm cho cô ta sởn tóc gáy.
Mộ Tấn Dương cầm lấy ấm nước trước mặt, vừa rót nước vừa nói: “Cô cả Diệp thoạt nhìn cũng không được tốt lắm nhỉ.”
Diệp Yến Nhi không dám lên tiếng.
Mộ Tấn Dương chậm rãi nói: “Cô có còn nhớ câu tôi từng nói trước đây rất lâu không? Bây giờ cô sống không được tốt lắm, về sau có lẽ sẽ càng không tốt hơn đấy.”
Diệp Yến Nhi đột nhiên nghĩ gì, mở miệng the thé kêu lên: “Là anh! Là anh bảo bác sĩ làm giả báo cáo DNA của tôi!”
Mộ Tấn Dương không nói lời nào, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Diệp Yến Nhi lắc đầu: “Tôi cầu xin anh, anh không thể làm như thế được. Năm đó tôi không phải cố ý muốn làm vậy với Diệp Du Nhiên, còn không phải vì cô ta mang thai con của Huỳnh Tiến Dương…”
Tay Mộ Tấn Dương đang cầm cốc nước chợt run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta: “Đứa trẻ nào?”
Mộ Tấn Dương đặt cốc nước trong tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Diệp Yến Nhi.
Diệp Yến Nhi bị ánh mắt đột nhiên trở nên đáng sợ của Mộ Tấn Dương làm cho hoảng hốt tới mức biến sắc.
Cô ta nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Lại… chính là hai năm trước, Diệp Du Nhiên mang thai. Nếu không tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ làm vậy với cô ta. Bất kể nói thế nào, cô ta cũng là em họ của tôi. Chúng tôi sống với nhau từ nhỏ tới lớn, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ hại cô ta như vậy. Nhưng tôi yêu Huỳnh Tiến Dương, tôi không thể tha thứ cho người phụ nữ có con của anh ấy…”