Sau đó anh ta vung tay lên, những thủ hạ kia đã tự giác lùi ra ngoài.
Trong phòng Tổng Thống chỉ còn lại có hai người cô và Hoắc Tuấn Anh.
Hoắc Tuấn Anh thỏa mãn khi thấy được sự sợ hãi ở trên mặt Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên hét lớn với Hoắc Tuấn Anh: “Anh đừng tới đây!”
Mồ hôi trên trán cô tuôn ra càng lúc càng nhiều hơn, trên người cũng bắt đầu nóng lên, như muốn nhũn ra.
Cô không xa lạ gì với cảm giác này. Khi cô vừa về nước, vào lúc Hoắc Tuấn Anh và Diệp Yến Nhi liên kết với nhau, cô đã lĩnh giáo qua rồi.
Lần đó cô không an toàn đi ra, cuối cùng đã làm với Mộ Tấn Dương.
Như vậy lần này thì sao…
Không có Mộ Tấn Dương.
Nhưng cô không cam lòng!
Trong mắt Hoắc Tuấn Anh lóe lên sự thâm độc, không ngờ lại thật sự không tới gần Diệp Du Nhiên nữa, mà rảnh rỗi ngồi trên ghế sofa, ung dung nhìn cô.
Ánh mắt khinh thường kia giống như cô đã là con kiến hôi trong lòng bàn tay của anh ta, mặc cho anh ta nắm giữ sống chết.
“Tôi không tới, bởi vì cô sẽ tự mình bò tới cầu xin tôi.”
Hoắc Tuấn Anh nói xong liền cười sung sướng.
Anh ta đứng dậy đi tới tủ rượu cầm một chai rượu vang ra, rót cho mình một ly, cầm đến ghế sofa trước giường, uống một cách chậm rãi.
Diệp Du Nhiên nằm ở trên giường, gương mặt dần dần ửng đỏ, trong đôi mắt vốn long lanh ánh nước giống như có mưa thu trút xuống, triền miên và cám dỗ một cách rất tự nhiên.
Trái tim cô cũng đang tê dại, cảm giác tê dại giống như bị vô số con kiến đang gặm cắn, muốn được ai đó ra sức vuốt ve, va chạm…
Diệp Du Nhiên, phải tỉnh táo.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, cô cắn chặt môi cũng không làm cho mình tỉnh táo được chút nào, trên người dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Hoắc Tuấn Anh thấy thời cơ chín muồi liền cởi hết dây trói trên tay và trên chân của cô ra.
Tay anh ta vô tình cố ý chạm tới làn da của cô, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cơ thể lại cảm có cảm giác thoải mái khác thường, muốn tới gần.
Tay cô vừa được tự do đã vô thức vươn về phía Hoắc Tuấn Anh. Khi nhìn thấy nụ cười đắc ý, thoải mái trên gương mặt Hoắc Tuấn Anh, cô mới chợt tỉnh táo một chút.
Cô giật mình hoảng sợ trước hành động của mình, đột nhiên co người vào trong góc giường, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn Anh.
“Tôi xem cô có thể chịu được bao lâu!”
Hoắc Tuấn Anh sờ lên trên mặt cô rồi lại ngồi xuống, thưởng thức sự giãy giụa của cô, chờ cô bò qua cầu xin anh ta.
…
Trong phòng.
Từ sau khi Diệp Du Nhiên tông cửa xông ra ngoài, ở đây lại rơi vào trong sự yên lặng đáng sợ.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương càng trầm đến mức dọa người.
Anh ngồi ở đó không nói một lời, trong mắt không rõ cảm xúc.
Nam Sơn và Bùi Chính Thành ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám nói gì với anh.
Cuối cùng, vẫn là Bùi Chính Thành đưa đồng hồ đeo tay do Diệp Du Nhiên để lại tới trước mặt Mộ Tấn Dương: “Đây là đồng hồ đeo tay của Diệp Du Nhiên, cậu…”
Bùi Chính Thành dừng lại một lát, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ liền nói ra miệng: “Cậu mang về nhà cho cô ấy.”